Đại Đường Song Long Truyện

Chương 227 : Huyết chiến thành quan

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Loan Loan vẫn giữ vẻ lạnh lùng trấn định của mình, ngọc dung không hề vì tiếng vó ngựa dồn dập mà thay đổi, giọng nói đều đều cất lên: “Chỉ cần các ngươi hứa để chúng ta lấy trước một món đồ trong Dương Công Bảo Khố, chúng ta có thể tạm thời nghị hoà, đình chỉ can qua”.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, rồi chau mày nói: “Rốt cuộc là thứ gì mà quan trọng đến vậy, có thể nói rõ ra, chúng ta sẽ cùng thương lượng”.



Loan Loan nhún vai, nheo mắt nhìn Khấu Trọng nói: “Có thể là một cái hộp, cũng có thể là một cái rương nhỏ, nhưng tuyệt đối không liên quan đến tài bảo binh khí, còn về bên trong là thứ gì, thì thứ cho nô gia không thể nói được, mà các ngươi có biết cũng chẳng ích gì”.



Khấu Trọng cười khổ: “Đừng dùng thứ ánh mắt đó nhìn tiểu đệ được không? Nếu làm tiểu đệ hiểu lầm thì không hay lắm đâu, xưa nay ta cũng là kẻ hay tự tác đa tình mà”.



Tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài thành môn, một động một tĩnh, càng làm không khí trước cơn giông tố thêm trầm trọng.



Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng nói: “Giao dịch này đối với chúng ta hình như không hại gì lắm, cho dù thâm cừu đại hận, cũng có thể đợi sau khi Dương Công Bảo Khố lên rồi mới tính toán tiếp”.



Dưới bàn thầm đá nhẹ vào chân Từ Tử Lăng một cái.



Từ Tử Lăng tự nhiên hiểu ý gã.



Cứ mỗi một ngày bọn gã lại có thêm một phần chắc chắn có thể đối phó được với Âm Qúy Phái, nhưng nếu giờ thương lượng không xong, dẫn đến trở mặt động thủ, thì chỉ có thể chuốc lấy kết cục bại thảm hại mà thôi.



Thở dài một tiếng, Từ Tử Lăng trầm giọng nói: “Ngươi thích thế nào thì làm thế ấy đi”.



Khấu Trọng cười ha hả: “Nhất ngôn vi định, nhưng nếu các ngươi nuốt lời vọng động can qua thì chuyện này coi như xóa bỏ”.



Tiếng vó ngựa dồn dập đạp lên cầu treo bắc qua hào sâu bảo vệ thành vang lên như sấm, mấy chục kỵ sĩ phóng qua thành môn, tất cả đều chậm rãi tiến bước, thần thái vô cùng cẩn thận.



Loan Loan giống như hoàn toàn không biết mã tặc Khiết Đan đang vào thành, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, cong ngón tay út lại nói: “Vậy chúng ta móc tay làm chứng, kẻ nào phải lại lời hứa sẽ chết không toàn thây”.



Khấu Trọng nghển đầu lên, cẩn thận nhìn ngón tay trắng như ngọc của nàng, nghi hoặc nói: “Không phải lại có âm mưu ngụy kế gì đấy chứ?”.



Địch nhân vào thành chỉ có gần trăm người, đám người đầu tiên nhanh chóng tản ra hai bên hè phố, nghi hoặc nhìn ba người đang ngồi cười cười nói nói trên bàn tiệc giữa phố, rõ ràng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra trong thành lại có cảnh tượng như vậy.



Loan Loan khẽ mắng: “Không có gan gì hết! Uổng công ta tưởng ngươi là nam nhi đại trượng phu có thể khiến người ta phải xiêu lòng”.



Khấu Trọng cười hì hì đưa ngón tay lên ngoắc tay với nàng.



Tiếng vó ngựa rầm rập lại truyền tới, hơn mười kỵ sĩ phóng qua cổng thành như những mũi tên, đến khi cách ba người chừng gần mười trượng thì mới kềm cương dừng lại, xếp thành hàng ngang hình chữ nhất. Chiến mã hí vang, mười mấy ánh mắt hung hăng đều tập trung cả lên ba người, khong người nào là không lộ ra thần sắc kinh nghi bất định.



Ngón tay của Loan Loan và Khấu Trọng ngoắc lại với nhau, kéo đi kéo lại ba lượt, rồi nàng cất giọng nói mê hồn của mình lên, cười khúc khích: “Khấu lang à! Chàng đừng phản bội lời hứa đấy nhé! Nếu không nô gia quyết không bỏ qua cho chàng đâu!”.
Bọn Trần Gia Phong phục kích trên tường thành, thông qua các lỗ đã khoét sẵn, dùng cung tên từ trên cao rải xuống như mưa, đồng thời ném pháo xuống, tiếng nổ đì đùng làm chiến mã đã loạn càng thêm loạn. Trong tình cảnh như vậy, bọn địch nào phân biệt được chỉ có hơn năm chục người đang tác quái, còn tưởng rằng đã trúng phải mai phục, quân tâm dao động, lòng tin bắt đầu lung lay.



Khấu Trọng khom người bổ tới, tả thủ sử ra Đoạn Mạch thủ pháp do Đồ Thúc Phương truyền dạy năm xưa, chộp lấy một cây trường thương đâm tới, vận công đẩy ra một đạo Loa Hoàn Kình làm địch nhân bay xuống ngựa, hữu thủ vung đao lên, nhảy vào giữa đám tặc khấu, sau đó thì nghe gió nhận tiếng, lắc người lao lên phía trước, tránh được một mũi tên từ phía sau bắn tới, tất cả các động tác đều liền lạc như lưu thủy hành vân, đến nỗi cả bản thân gã cũng cảm thấy lấy làm vừa ý.



Gã giờ đã không còn là tên tiểu tử mới đặt chân ra chiến trường lần đầu tiên nữa, mà đã là một chiến tướng dạn dày kinh nghiệm, hiểu rõ trong quần chiến kỵ nhất là hư chiêu hoa mỹ, cần nhất là phải nhanh nhẹn chuẩn xác, nhất kích tất sát, có vậy mới giữ được tính mạng.



Kình phong từ hai bên tả hữu cùng lúc tràn tới, Khấu Trọng nhận ra là song phủ của Quật Ca, liền cười lên ha hả: “Mỹ nhân của Ca lão huynh bỏ đi rồi à? Cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga. Câu này hơi thâm ảo, nhưng chắc ngươi cũng hiểu được chứ? Có cần ta nói đơn giản một chút không?”.



Miệng thì nói liên thuyên, nhưng tay gã thì vẫn không dừng lại, bảo đao đưa lên nghênh tiếp lấy song phủ của đối phương. Tiếng kim thiết chạm nhau vang lên không ngớt, mỗi đao đều toàn lực bổ ra, khiến Quật Ca cảm thấy uyển mạch tê rần, sợ hãi thúc ngựa chạy ra xa.



“Bình!”.



Khấu Trọng tung chân phải lên, đá vào chân ngựa của một tên địch khấu khác, kình lực cuồng mãnh làm kẻ đó bị chấn động bay lên cao, gã lại bồi thêm một quyền cách không, làm kẻ bất hạnh kia như bị sét đánh, máu tươi bắn tung tóe giữa không trung, rồi rơi ra xa hơn trượng.



Uy thế kinh hồn lập tức làm mấy tên khác sợ hãi tản ra xa.



Từ Tử Lăng cũng đại triển thần uy, chưởng phong quyền kình phối hợp với thủ pháp huyền ảo vô song, coi đao thương kiếm kích của địch nhân như không, thấy thương phá thương, gặp đao phá đao, kẻ nào cản trở đều bị đánh cho tan tác.



Hơn trăm địch nhân trong thành bị hai gã kềm chế, nên bọn Trần Gia Phong lại có thể làm theo kế hoạch, cắt đôi đám địch nhân ở cầu treo ra làm hai, khiến bọn mã tặc ở ngoài thành không thể vào tiếp viện, còn bọn ở trong muốn chạy thì phải mạo hiểm xông qua làn tên từ trên cao rải xuống.



Lang Vương Mễ Phóng dùng một cây lang nha bổng, đây cũng là lý do vì sao y có ngoại hiệu đó. Y là người đầu tiên phát giác ra cưỡi ngựa ngược lại còn hạn chế tính linh hoạt của mình, nên liền tung mình bay lên phía trên Từ Tử Lăng, lang nha bổng bổ xuống như sấm sét.



Từ Tử Lăng điểm ra một chỉ, Loa Hoàn Kình lập tức ào ạt đổ ra như sóng biển xô bờ. Chỉ thấy Mễ Phương hự lên một tiếng, bị chấn động bay ngược trở lên cao tới năm trượng.



Từ Tử Lăng hét lớn: “Trọng thiếu gia! Lão già này cho ngươi đó!”.



Khấu Trọng “ha” lên một tiếng lĩnh mệnh, vung đao bức lui năm tên mã tặc đang vây công mình, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành một đạo ánh sáng vàng rực, lao vút về phía Mễ Phóng.



Lúc này trên đoạn phố dài mấy chục bước từ thành môn đến chỗ hai gã bị vây công đã có bảy tám mươi thi thể nằm la liệt, trong đó ít nhất phải tới một nửa là do đôi tay mềm mại của Loan Loan gây ra, còn lại thì hoặc do trúng tiễn hoặc do Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hạ sát, tình thế khốc liệt phi thường.



Dưới ánh đuốc bập bùn, con phố dài cơ hồ như đã biến thành địa ngục a tỳ.



Quật Ca thấy tình hình bất diệu, vội kêu lớn: “Mễ công cẩn thận!”, đang định lăng không cản Khấu Trọng lại thì Từ Tử Lăng đã phóng tới, vung quyền tấn công.



Quật Ca tâm thần đại loạn, lần đầu tiên cảm thấy trận này mình đã đại bại, đại bại một cách hết sức hồ đồ.