Đại Đường Song Long Truyện

Chương 230 : Đàm tiếu dụng binh

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Quả nhiên không ngoài sở liệu của hai gã, sau khi tin tức kết minh với Lý Tử Thông truyền ra ngoài, hai vạn đại quân của Vũ Văn Hóa Cập lập tức tăng tốc độ hành quân, nhắm thẳng thành môn phía Bắc của Lương Đô tiến tới. Hai ngày sau, quân tiên phong đã chỉ còn cách thành năm dặm, đào hào đắp lũy lập trại, xây dựng trận địa tiền tiêu.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ẩn mình trên ngọn cây sam cao ba trượng mọc trên đỉnh một ngọn đồi phía xa xa, quan sát tình hình quân địch, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.



Khấu Trọng nói: “Dừng thì lập doanh, đi thì lập trận. Doanh trại này vừa có nguồn nước, lại có thể cố thủ, tấn công và phòng thủ đều rất tiện lơi, có thể thấy đối thủ lần này của chúng ta, tức là đám tướng lĩnh lớn nhỏ dưới trướng Vũ Văn Hóa Cập đó, đều là những chiến tướng dạn dày kinh nghiệm, tuyệt đối không thể xem thường được”.



Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, nhìn bề ngoài Khấu Trọng có vẻ là kẻ thô lỗ sơ tâm, dễ đắc ý quên hết mọi sự, song sự thực thì lại hết sức bình tĩnh, thâm trầm cẩn thận, không bao giờ chủ quan khinh địch.



Đặt doanh trại đầu tiên là phải xem địa thế. Hiện giờ địch nhân đã lập trại trên dốc cao, lại gần rừng cây rậm, phòng thủ vô cùng cẩn mật, rõ ràng không phải hạng ô hợp, Khấu Trọng không dám khinh thị, đây chính là một điều kiện cơ bản cần phải có của một bậc thống soái.



Kế đó gã lại thuận miệng hỏi tiếp: “Trong bí kíp của Lỗ tiên sinh có chỉ thị gì về chuyện này không?”.



Khấu Trọng đáp: “Lập trại chi yếu, trước tiên phải đặt trại để người và súc vật nghỉ ngơi, cẩn thận đào hào đắp luỹ, nghiêm thủ cửa trại, chăm sóc quân binh bị bệnh, kiểm tra vũ khí, chuẩn bị đài lửa cảnh báo, đặt hiệu lệnh ban đêm, sắp đặt đèn đuốc, phòng mưa gió, xây dựng ám doanh, ngăn ngừa kẻ đến xâm phạm... đã đủ chưa hả?”.



Từ Tử Lăng nghe gã đọc ra một loạt những điều cần chú ý khi lập doanh trại, liền ngạc nhiên thốt: “Ngươi học thuộc cả cuốn binh thư đó đấy hả?”.



Khấu Trọng đắc ý nói: “Cái này gọi là cần cù có công hay là bổ sung trước khi lâm trận cũng được, tùy ngươi thôi. Nhưng mà ngươi có cảm thấy doanh trại này đặt hơi xa không, nếu kéo các công cụ công thành đến sát tường thành, e rằng chưa đến nơi thì lừa ngựa đã mệt chết rồi, thật không thực tế chút nào”.



Từ Tử Lăng vừa cẩn thận quan sát vừa cười cười nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi bắt đầu có chút đạo hành rồi đó! Vũ Văn phiệt nhiều đời làm tướng, đặt doanh trại thế này ắt hẳn có đạo lý của bọn chúng. Có lẽ là để làm nơi trữ lương và chăm sóc thương bệnh binh chăng? Ngoài ra còn có thể làm hậu phương chi viện cho doanh trại tác chiến nơi tiền tuyến nữa”.



Khấu Trọng vui vẻ nói: “Quả là anh hùng sở kiến lược đồng. Nơi này có thể nói là căn bản của đại quân Vũ Văn Hóa Cập trong lần Nam chinh này, nhưng vì đặt ở tận xa, nên sau khi vây thành chắc chắn chúng sẽ không ngờ bọn ta dám xuất thành tập kích, vì vậy mà phòng thủ tất nhiên sẽ lỏng lẻo. Chỉ cần chúng ta phối hợp thật tốt với kỳ binh của Tuyên Vĩnh, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, thắng lợi ít nhất đã có nửa phần nắm chắc trong tay rồi. Hà hà! Trận này xem ra cũng không khó lắm đâu!”.



Từ Tử Lăng vận công vào song mục, cẩn thận quan sát tình hình trại địch thêm lần nữa rồi trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ quá dễ dàng rồi, doanh trại này dựa vào núi, bên ngoài có hào bên trong có lũy, chỉ cần bố trí thêm một số hố chông và bẫy, đắp đất lập rào, rồi cho người dùng cung nỏ canh phòng ngày đêm, cảnh giới bốn phía, lại đặt các chòi canh kín, lại còn cả đám cao thủ dưới trướng Vũ Văn Hóa Cốt nữa, ngươi nói đột kích là đột kích được ngay sao?”.



Khấu Trọng cười cười nói: “Hình như ngươi quên mất Lỗ Diệu Tử lão nhân gia của chúng ta lợi hại nhất không phải là binh pháp mà là các công cụ tinh xảo. Trong binh thư, lão đã liệt ra hơn mười phương pháp phá trại khác nhau, nói công trại cũng như công thành. Công thành phải dùng thang mây, lôi mộc, xe ngăn tên. Công trại cũng phải dùng xe, chỉ cần có thể phá được một hai lỗ hổng, binh lực của địch nhân lại không quá mạnh, thì phá trại thực dễ như trở bàn tay vậy”.



Từ Tử Lăng chau mày: “Xe ở đâu ra?”.



Khấu Trọng đáp: “Cải trang rồi vận chuyển đến, chuyện này sẽ do Tuyên Vĩnh phụ trách. Tiểu đệ giờ đã được chân truyền của Lỗ Diệu Tử, ít nhất cũng bằng một nửa Tôn Vũ phục sinh. Vũ Văn Hóa Cốt tự dẫn xác tới đây, ta không thuận tay dắt dê, trộm lương trộm ngựa làm hắn tức ói máu thì làm sao xứng với linh hồn mẹ trên trời được? Yên tâm đi! Ta hiểu hiếu tâm của ngươi mà!”.



Từ Tử Lăng nghe gã nói mà cũng phải bật cười, đồng thời cũng thầm lo lắng thay cho những kẻ đối địch với gã.



Bản thân Khấu Trọng vốn đã là một kỳ tài quân sự, đã biểu lộ tài năng trong nhiều trận đại chiến, hiện giờ cả những công cụ chiến tranh mà Lỗ Diệu Tử dựa vào các loại địa thế, hình thế khác nhau thiết kế ra gã cũng thuộc lòng như cháo, nếu để gã luyện được một đạo quân tinh nhuệ, thiên hạ này liệu còn ai có thể đối kháng được? E rằng ngay cả Lý Thế Dân cũng phải nếm mùi thất bại trước gã mất thôi. Hiện giờ Khấu Trọng chỉ thiếu có một đạo quân tinh nhuệ dũng mãnh và Dương Công Bảo Khố.



Chỉ nghe gã nói tiếp: “Có điều việc cần nhất bây giờ không phải là công trại, mà là trộm tên. Ngươi cũng biết số tên trong thành của chúng ta không đủ bắn trong nửa canh giờ mà. Lúc ấy chỉ dùng dầu nóng, nước sôi và đá thì không giữ được bao lâu đâu”.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Trộm tên thế nào được?”.
Nhậm Mi Mi cười cười nói: “Kỳ Phi không chỉ có khinh công cao cường, còn tinh thông cả thuật dị dung cải trang, làm thám tử đương nhiên phải xuất sắc hơn người khác rồi”.



Lạc Kỳ Phi nói: “Hai vị đại gia xin đừng gọi tiểu nhân là Lạc huynh nữa, cứ gọi Kỳ Phi là được rồi, sau này Kỳ Phi sẽ bất kể sinh tử, ra sức vì hai vị đại gia. Hai vị có gì phân phó, chỉ cần nói một câu là đủ rồi”.



Từ Tử Lăng hỏi: “Vậy theo ý Kỳ Phi huynh, thực lực chân chính của quân Vũ Văn ra sao?”.



Lạc Kỳ Phi đáp: “Ngoại trừ trung quân ra, toàn bộ đều là tân binh chưa được huấn luyện. Nếu tiểu nhân đoán không lầm, sáng sớm ngày mai bọn chúng sẽ bắt đầu công thành”.



Khấu Trọng ngạc nhiên: “Gấp vậy sao?”.



Lạc Kỳ Phi đáp: “Bởi vì từ tối hôm trước, mỗi lần dừng lại hạ trại nghỉ ngơi là chúng đều luân phiên tu sửa các công cụ công thành, nếu không phải muốn lập tức tấn công, sao Vũ Văn Hóa Cập lại không để binh sĩ nghỉ ngơi, đợi đến khi tới gần chân thành mới động thủ cũng đâu có muộn?”.



Nhậm Mi Mi liền hỏi: “Các công cụ của chúng có đầy đủ không?”.



Lạc Kỳ Phi gật đầu: “Có thể coi là đầy đủ, hai mươi chiếc thang mây, trăm cỗ xe ném đá, xe bắn nỏ vài chục, xe ngăn tên cũng có hơn bảy mươi chiếc, thừa đủ để công thành”.



Khấu Trọng gằn giọng nói: “Nếu Vũ Văn Hóa Cốt công thành trước lúc bình minh, vậy thì đêm nay Vũ Văn Vô Địch sẽ giả bộ tấn công, để làm dao động lòng quân chúng ta, đồng thời cũng khiến quân ta mệt mỏi nữa, hừ!”.



Từ Tử Lăng nói: “Có thể nói rõ thêm về trang bị công thành của bọn chúng không?”.



Lạc Kỳ Phi đọc liền một mạch như tụng kinh: “Xe thang mây là thang dài hai thân đặt trên xe sáu bánh, hai đầu thang có ròng rọc, có thể đưa địch nhân lên trên quá tường thành. Xe ném đá là một cỗ máy bắn đá lớn đặt trên bốn bánh xe, dùng đòn bẩy để hất tung tảng đá lớn lên cao, phá hủy tường thành. Xe bắn nỏ thì dùng xe tời kéo một cây nỏ lớn, liền một lúc bắn ra tám mũi Thiết Vũ Tiễn, xạ trình có thể đạt tới ngàn bộ, lợi hại phi thường. Xe chắn tên là xe bón bánh, bên trên có một lớp da trâu dầy, binh sĩ nấp ở phía sau, đẩy xe tiến dần lên, có thể che chắn được tên và đá từ trên thành ném xuống, nên có thể giúp quân địch tiến sát chân thành. Ngoài ra còn có sào xa là một đài cao đặt trên tám bánh xe, địch nhân ở trên đó bắn tên vào được bên trong thành”.



Hai mắt Khấu Trọng sáng lên nói: “Chúng ta có thể đổ dầu hỏa xuống rồi cho một mồi lửa, thiêu bà nó cái gì mà da trâu da bò, xe bắn nỏ, thang mây đó một lượt không?”.



Lạc Kỳ Phi lắc đầu: “Hai ngày nay Vũ Văn Hóa Cập đã sai người dùng thuốc chống lửa đặc biệt quét lên tất cả các vũ khí công thành, loại thuốc này nếu gặp nắng hoặc mưa sẽ giảm bớt công hiệu, vì vậy địch nhân phải tận dụng khoảng thời gian mới sơn thuốc để công thành, thế nên tiểu nhân mới đoán được bọn chúng sẽ tấn công ngay sau khi tới nơi”.



Hai gã giờ mới hiểu ra.



Nhưng cũng lập tức cảm thấy đau đầu, vũ khí công thành của địch nhân lợi hại như vậy, mà công cụ thủ thành của bọn gã thì quá thiếu thốn, đúng là khác nhau một trời một vực.



Dẫn binh xuất thành liều mạng, cũng chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.



Đúng vào lúc này, trên đỉnh núi phía xa xa, ánh sáng chợt loé lên ba lượt.



Khấu Trọng biết đó là thám tử dùng gương phản chiếu ánh mặt trời báo tin, liền tạm thời dẹp phiền não qua một bên, cười lên ha hả nói: “Kỳ Phi vất vả nhiều rồi! Nhậm tiểu thư hãy dẫn huynh ấy đi nghỉ ngơi, sau khi bọn ta cướp được lương thảo, sẽ tiếp tục đàm luận với hai người”.