Đại Đường Song Long Truyện

Chương 232 : Kỳ binh chế thắng

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Khấu Trọng và Từ Tử Lăng với bốn trăm kỵ binh mai phục một khu rừnggần trại địch, đợi địch nhân tự chui đầu vào lưới. Theo tính toán của hai gã, viện binh của địch nhân toàn bộ đều là kỵ binh, mà quân lực cũng chỉ có khoảng hơn ngàn người, theo lý thì không khó ứng phó.



Trên những chỗ cao xung quanh đó đều có chòi canh bí mật, chỉ cần quânchủ lực của Vũ Văn Hóa Cập ở ngoài ba dặm có bất kỳ dị động nào, bọn gã đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay.



Bất ngờ hậu trại của địch nhân ở cách đó chừng một dặm vang lên tiếng hòhét vang trời, lửa cháy phừng phừng, khói đen bốc lên mù mịt, tiếng vó ngựa gấp gáp không ngừng.



Khấu Trọng nói: “Tốt nhất là Vũ Văn Hóa Cốt tưởng rằng chúng ta đã dốchết binh lực, một mặt phái khoái kỵ đến tiếp viện, một mặt khác phát động thủ hạ công thành lần thứ hai, vậy thì thật là lý tưởng”.



“Rầm!”.



Phía hậu doanh vang lên tiếng vật cứng đụng nhau ầm ầm, xem ra chiếnthuật đâm xe của Tuyên Vĩnh đã đạt được hiệu quả mong muốn.



Lúc này Lạc Kỳ Phi đã lướt tới như bay, mừng rỡ báo cáo: “Hai vị đại gia lầnnày lại liệu địch như thần, Vũ Văn Hóa Cập đã dốc hết kỵ binh đến tiếp viện, sẽ lập tức tới đây”.



“Bùng! Bùng! Bùng!”.



Cùng lúc đó, tiếng trống trận công thành của địch nhân vang lên.



Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Vũ Văn Hóa Cập cũng định dùng chiêu vây Nguỵcứu Triệu, nếu chúng ta nhanh tay một chút, nói không chừng có thể tiền hậu hợp kích trước khi hắn công thành đấy”.



Lời còn chưa dứt, tiếng vó ngựa dồn dập đã vang lên.



Kỵ binh của địch nhân đã xuất hiện trên bình nguyên bên ngoài khu rừng,tạo thành một con rồng dài, thẳng tiến về phía hậu doanh của địch nhân.



Khấu Trọng đợi cho tiền quân của địch nhân chạy qua một ngọn đồi, toànquân nằm trong phạm vi tấn công, mới hét lên một tiếng, dẫn quân ồ ạt tấn công.



Chúng nhân sớm đã dương cung đáp tiễn, khi người ngựa địch nhân đi vàoxạ trình, mưa tên lập tức rải xuống, địch nhân lần lượt trúng tên ngã nhào. Trận thế của quân địch lập tức đại loạn, bị cắt đoạn làm hai đoạn, không thể tiếp cứu cho nhau.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dẫn lãnh thủ hạ, chia thành hai đạo tấn côngtiền quân và hậu quân của địch nhân, kẻ nào cản bước đều bị đánh cho tan tác ngã nhào.



Một bên là quân mới vừa đại bại, lại đang trong tình trạng mệt mỏi, một bênvừa liên tiếp đại thắng, sĩ khí cao vời, tướng sĩ quên mình chiến đấu, so sánh thực lực thế nào, thiết tưởng không cần phải nói cũng biết, cơ hồ như vừa mới tiếp xúc, quân Vũ Văn đã lập tức bỏ chạy tứ tán, không dám ứng chiến.



Sau một trận truy đuổi, một phần địch nhân chạy ngược về phía trận địa củaVũ Văn Hóa Cập, còn một số khác thì rơi vào trùng trùng vây khốn của Khấu Trọng và Tuyên Vĩnh, đang dựa vào địa thế hiểm yếu để ngoan cường chống cự, những quân sĩ bao vây bên ngoài giơ cao đuốc, chiếu sáng rực cả chiến trường.



Trong đêm tối, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng sáng rực ánh vàng, thấyngười là chém, dưới tay chưa có kẻ nào qua được một hiệp.



“Đang!”.



Tỉnh Trung Nguyệt bị chặn lại.



Hai người vừa nhìn mặt nhau, Khấu Trọng đã cười lớn: “Thì ra là Thành Đôhuynh, tại sao lại xảo hợp như vậy nhỉ?”.



Trong lúc hai người còn đang trợn mắt lên nhìn nhau, hơn mười thủ hạ cònlại của Vũ Văn Thành Đô đã bị đánh cho tan tác, rơi cả xuống ngựa, chỉ còn lại mình y. Vũ Văn Thành Đô một mình một ngựa đứng giữa vòng vây, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.



Đôi mắt hổ của Khấu Trọng sáng rực tinh quang, cười lạnh nói: “Khi ngươidùng thủ đoạn bỉ ổi ám toán Thôi Đông, có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”.
Trần Gia Phong hưng phấn nói: “Chúng ta sẽ chọn tòa thành nào của Lý TửThông để khai đao đây?”.



Khấu Trọng thấy Tuyên Vĩnh từ đầu vẫn mỉm cười không nói gì, liền hỏi:“Tuyên tổng quản có đề nghị gì không?”.



Tuyên Vĩnh ung dung đáp: “Thủ thành thì dễ, công thành thì khó, nếu khôngphải Lý Tử Thông đã rút hết quân đội về Giang Đô, với thực lực hiện giờ của chúng ta, muốn công thành phá luỹ căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng, nhưng hiện giờ thì có mấy phần hy vọng thành công rồi”.



Kế đó y mở bản đồ ra đặt lên trên bàn, tiếp tục nói: “Trước mắt có bachuyện quan trọng cần phải tiến hành cùng một lúc. Đầu tiên là củng cố thành trì, xây dựng căn cơ. Kế đó là phải trùng kiến Bành Thành, lấy Lương Đô và Bành Thành làm trung tâm, thu nạp mười thành trấn và mấy trăm thôn làng trong vòng trăm dặm. Cuối cùng mới là chọn một trong hai toà thành lớn Đông Hải, Chung Ly làm mục tiêu dụng quân, xác lập sách lược tấn công”.



Lạc Kỳ Phi nói: “Đông Hải và Chung Ly đều là thành lớn có tính chiến lượcrất cao. Đông Hải có thể khiến chúng ta khai thông được con đường ra biển lớn, đồng thời có thể giao dịch với các thành thị ven bờ. Chung Ly thì dựa vào sông Hoài, là bàn đạp quan trọng để tiến về phía Tây Nam, tầm quan trọng cũng không thua kém gì Đông Hải. Nhưng xét tình hình hiện nay, chúng ta nên lấy Đông Hải trước, như vậy sẽ đả kích Lý Tử Thông lớn hơn rất nhiều”.



Ngưng lại một chút rồi y lại nói: “Nhưng tôi vẫn ủng hộ đề nghị Khấu giaxưng vương của Nhậm đại tỷ, có câu danh bất chính thì ngôn bất thuận. Hơn mười tòa thành trì ở vùng phụ cận đa phần đều do các thế lực địa phương nắm giữ, bọn họ không chịu đầu nhập về dưới trướng Lý Tử Thông hay Từ Viên Lãng, vì đều cho rằng bọn chúng là hạng không thể thành đại khí. Nhưng với uy vọng của Khấu gia, chỉ cần vung tay lên hô một tiếng, đảm bảo tất cả sẽ cùng đứng lên đi theo ngài. Mong Khấu gia thử suy nghĩ lại về đề nghị này”.



Cao Tự Minh và Chiêm Công Hiển đều tán đồng phụ hoạ, đồng thời còn lấychuyện Trác Nhượng năm xưa tụ nghĩa ở Ngoã Cương ra làm tỷ dụ để nói rõ tầm quan trọng của việc xưng vương.



Khấu Trọng mỉm cười nói: “Ta có một phương pháp điều hòa cả hai, chibằng không xưng vương, mà xưng soái, như vậy vừa có danh phận, lại cho người khác một ấn tượng mới mẻ trong thời đại người người đều xưng vương xưng đế này, lại không đến nỗi khiến các phương thế lực đều chĩa mũi dùi về phía chúng ta, khi hành sự cũng linh hoạt hơn nhiều”.



Chúng nhân đều gật đầu khen hay.



Tạ Giác đề nhị: “Chi bằng gọi là Long Đầu Đại Soái đi, cái tên này nghe rấtuy phong đó”.



Khấu Trọng phì cười: “Cái tên này quá bá đạo mới đúng, nghe lại giống nhưlà thủ lĩnh tặc phỉ vậy, hay là gọi bằng Thiếu Soái đi! Các người sẽ là Thiếu Soái quân, như vậy sẽ có cảm giác dễ gần và thân thiết hơn!”.



Chúng nhân thấy gã thuận miệng nói ra một cái tên thích đáng như vậy thìbiết gã sớm đã có định kiến từ lâu, nên đều gật đầu khen hay.



Khấu Trọng lại nói: “Ba việc cần làm gấp mà Tuyên tổng quản vừa đề nghị đều rất có kiến giải. Việc củng cố thành trì, Nhậm đại tỷ hãy phụ trách đi! Ở mộtdải Bành Lương này, có ai mà không biết nhị đương gia xinh đẹp của Bành Lương Hội chứ?”.



Chúng nhân đều cười ồ lên, Nhậm Mi Mi đỏ mặt lườm gã một cái nói: “Đãvang danh thiên hạ rồi mà vẫn còn bẻm mép như vậy!”



Khấu Trọng cười cười đáp: “Loại người như ta vĩnh viễn cũng không bao giờthay đổi, quyền lực danh vị bất quá cũng chỉ là hoa trong kính trăng dưới nước, phù vân thoáng qua. Trong cuộc chiến tranh giành thiên hạ này, điều ta quan tâm nhất chỉ là bách tính bình dân có thể an hưởng những ngày tháng thái bình an lạc, ngoài ra ta cũng hưởng thụ cả quá trình đấu tranh gian khổ ấy nữa, nếu không cứ ngây ngây dại dại sống đến trọn đời thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”.



Mọi người nghe gã nói vậy thì đều thầm kính phục.



Khấu Trọng quay sang nói với Trần Gia Phong: “Trách nhiệm xây dựng lạiBành Thành, để Trần Gia Phong làm chính, Tạ Giác làm phó, có chuyện gì sẽ do Nhậm đại tỷ của chúng ta phụ trách điều phối nhân lực vật lực trợ giúp”.



Tạ Giác nói: “Chuyện này thì nhị đương gia đúng là nhân tuyển thích hợpnhất rồi, trước đây người chính là tư khố của Bành Lương Hội đó”.



Nhậm Mi Mi nhíu mày nói: “Sau này đừng gọi ta là nhị đương gia nữa, sau này cũng không còn Bành Lương Hội mà chỉ có Thiếu Soái Quân thôi!”.



Khấu Trọng lại nói: “Trong hai quận Đông Hải, Chung Ly thì chúng ta sẽ lấyĐông Hải trước. Tuyên Vĩnh làm chủ soái, Lạc Kỳ Phi làm phó, Cao Tự Minh và Chiêm Công Hiển phụ trách chiêu binh luyện quân, chế tạo các vũ khí công thành theo đồ hình ta đã giao, trong ba tháng phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Tuyên Vĩnh sẽ làm tổng chỉ huy tất cả mọi chuyện ở đây”.



Tuyên Vĩnh ngạc nhiên ngẩn người: “Vậy còn Thiếu Soái?”.



Khấu Trọng thản nhiên đáp: “Ta phải đến Phi Mã Mục Trường mượn ngườimượn ngựa, xây dựng một đội kỵ binh thiên hạ vô địch, khi ta trở về, cũng chính là lúc chúng ta khởi binh tấn công Đông Hải”.