Đại Đường Song Long Truyện

Chương 237 : Cùng hung cực ác

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Khấu Trọng mặc bộ dạ hành y, ẩn thân trên một ngọn cây cổ thụ, chămchú quan sát mọi động tĩnh trong phủ tổng quản. Từ góc độ này, chỉ cần có người chạy ra từ trong nội phủ, nhất định sẽ không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của gã. Cây cối trong phủ đều thấp hơn cây cổ thụ mà gã đang ẩn nấp nên hoàn toàn không làm thị tuyến của gã bị trở ngại.



Hành động tìm kiếm hừng hực khí thế, ánh đuốc rợp trời chiếu sáng cả phủtổng quản như ban ngày. Sau đó tất cả lại trở nên vắng lặng, rõ ràng là đã uổng một phen lao sư động chúng.



Khấu Trọng lấy làm thất vọng.



Gã có lòng tin rằng Dương Hư Ngạn vẫn còn lưu lại trong phủ vì đoán rằngDương Hư Ngạn chắc đã biết gã bị nội thương, nhưng đối phương chắc sẽ không ngờ được gã lại phục nguyên nhanh như vậy, thế nên theo lý thì y sẽ cho rằng mình không nên bỏ lỡ thời cơ này mà lưu lại hành thích gã lần thứ hai.



Một nguyên nhân khác nữa là: sau hai lần giao thủ, chắc Dương Hư Ngạncũng hiểu được rằng sau một thời gian ngắn, công lực của gã đã lại tiến bộ hơn rất nhiều, cho dù y dùng binh khí sở trường cũng khó mà dễ dàng đắc thủ. Bởi vậy, bất kỳ ai cũng phải nhân lúc gã chưa tiến bộ tới độ không thể thu phục, tiêu diệt gã càng sớm càng tốt. Càng hiếm có hơn là vì bảo vệ những người khác, Khấu Trọng không thể không ngoan ngoãn lưu lại trong phủ.



Thế nhưng không ngờ gã đã tính toán sai.



Ánh đuốc, ánh đèn trong phủ tổng quản từ từ tắt dần, không gian lại trở nênyên ắng.



Khấu Trọng thầm thở dài, đang định nhảy xuống thì chợt nghe phía sau cótiếng gió nổi lên. Gã vội vàng quay người lại, thì thấy một đạo hắc ảnh đao từ một nóc nhà gần đó đang lao vút về phía cây đại thụ mà gã ẩn nấp như một ánh sao băng.



o0o



Tiếng bước chân rõ ràng, tiếng dơi đập cánh, những thanh âm khác nhauđập vào vách động làm vang lên những hồi âm khác nhau, khiến cả bầu không khí như ngưng kết lại.



Từ Tử Lăng không khỏi cảm thấy kỳ quái vì tiếng bước chân cơ hồ như cóvẻ nặng nề, sau đó lập tức hiểu ra lúc bốn kẻ này tranh đoạt Tà Đế Xá Lợi giả, đã ác đấu rất kịch liệt, làm cho cả bốn đều thọ thương. Nghĩ tới đây, trong lòng gã bất giác dâng lên một cảm giác khâm phục, Thạch Thanh Tuyền quả là một nữ tử trí dũng song toàn, định ra kế sách rồi mới hành động, đầu tiên dùng xá lợi giả làm tiêu hao thực lực của bốn người bọn Vu Ô Quyển, sau đó dẫn dụ bọn chúng tới đây để hạ sát thủ, cùng lắm cũng có thể đồng quy ư tận với bọn chúng.



Chỉ không biết là cơ quan trong động này có phải do Lỗ Diệu Tử thiết kế haykhông?



Tiếng gió nổi lên, bốn người bọn Vu Ô Quyển hiện thân trong phủ, cách TừTử Lăng chỉ có hai trượng, ai nấy đều lộ ra vẻ hồ nghi, rõ ràng đã biết đây không phải là nơi đất lành gì. Từ Tử Lăng thấy bọn chùng bước vào vội vàng đeo lại tấm mặt nạ của Nhạc Sơn.



Đinh Cửu Trùng hạ thấp giọng nói: “Ta có cảm giác rất bất tường, chi bằngcứ lùi ra ngoài trước rồi mới nghĩ cách sau”.



Vu Ô Quyển đang ngưng thần lắng nghe, thấy vậy bèn cười lạnh nói: “Đừngdiễn kịch nữa, ngươi bất quá chỉ muốn lừa ta ra khỏi đây, sau đó lại bí mật trở lại bắt người chứ gì! Hừ!”.



Đinh Cửu Trùng tức giận đến nỗi không nói được tiếng nào.



Kim Hoàn Chân nói: “Tên tiểu tặc nhân đó nhất định đang nấp ở gần đây,chúng ta hãy chia nhau ra lục soát”.



Vu Ô Quyển gằn giọng nói: “Đừng hòng ta tin dâm phụ nhà ngươi, ngươi đắcthủ rồi liệu có lưu lại đợi chúng ta không?”.



Chu Lão Thán tức giận: “Tin cũng được không tin cũng được, động huyệtquỷ quái này nguy cơ bốn bề, nếu chúng ta không đồng tâm hiệp lực, có khi chết rục xương rồi mà cũng không biết là chuyện gì. Thử nhìn lũ dơi quỷ này mà xem, người ta thường nói bọn chúng ngày ngủ đêm đi kiếm ăn, bây giờ đang là ban đêm, tại sao vẫn lưu lại đây làm gì? Chỉ nội điểm này thôi đã biết nơi này hết sức tà môn rồi”.



Đinh Cửu Trùng nói: “Cũng may là có bọn chúng làm loạn lên, bằng khôngcó khi tiểu tặc nhân từ một lối ra khoác thoát đi rồi mà chúng ta cũng không hay biết cũng không chừng”.



Lời còn chưa dứt, từ trong động huyệt lúc nãy Thạch Thanh Tuyền chui vàochợt truyền ra tiếng rơi đập cánh hỗn loạn.



Cả bốn người bọn Vu U Quyển cùng lúc phát động, lao thẳng về phía huyệtđộng. Đám dơi trên nóc động có quá nửa bị kinh hãi bay tán loạn, đảo tròn trên đầu bốn người, nhưng kỳ lạ là không có con nào đâm vào con nào, trong ánh sáng mờ mờ của động phủ, tạo thành một kỳ quan đáng sợ, khiến người ta phải dựng tóc gáy.



Từ Tử Lăng lách người ra như điện, lợi dụng tiếng dơi đập cánh yểm hộ, lẻntới sau lưng kẻ đi cuối cùng là Đinh Cửu Trùng, đẩy ra một chưởng. Gã đi đến đâu quả nhiên đám dơi đang bay tán loạn đều tránh dạt ra xa. Gã chỉ vận kình vào chưởng mà chưa vội phát, đến khi hữu chưởng chỉ còn cách bối tâm của đối phương chừng ba thốn, mới bất ngờ thổ kình.



“Bình!”.



Nhìn bề ngoài thì một chưởng này của gã đã trúng đích, cho dù Đinh CửuTrùng có là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng phải ô hô ai tai mà thôi.



Nhưng Từ Tử Lăng biết rõ sự thật hoàn toàn không phải như vậy.



Khi hữu chưởng của gã còn cách hậu tâm đối phương chừng một thốn, y đãcó phản ứng, khẽ nghiêng người về bên tả, tránh yếu huyệt nơi hậu tâm, chỉ để Từ Tử Lăng kích trúng bả vai bên hữu.



Với công lực hiện giờ của Từ Tử Lăng, đối phương lại từng bị thương từ trước,nói thế nào cũng có thể khiến bả vai của địch nhân vỡ xương nát cốt, chẳng ngờ khi bàn tay gã chạm vào y phục họ Đinh, cả bả vai y liền hõm vào trước ngực một cách khó tin, cùng lúc sinh ra một lực đẩy kỳ lạ, hóa giải đi quá nửa chưởng kình của gã.
Kim Hoàn Chân kêu lên một tiếng thảm thiết như xé ruột xé gan, có điềukhông phải vì bị lũ dơi cắn xé mà do bị Vu Ô Quyển đá cho một cước vào ngay bụng dưới, cả người liền bay ngược ra sau, máu tươi phun ra như suối.



Không biết có phải vì mùi máu tanh kích thích hay không, mà một số lớntrong bầy dơi đã bỏ qua hai người bọn Vu Ô Quyển và Chu Lão Thán, nhào về phía Kim Hoàn Chân.



Từ Tử Lăng không ngờ trong tình huống hung hiểm thế này mà Vu Ô Quyểnvẫn còn ra tay hạ sát thủ với đồng bọn, tuy gã chẳng hề có chút hảo cảm gì với Kim Hoàn Chân, song cũng không khỏi cảm thấy thầm tiếc thay cho thị.



Chu Lão Thán rống lên một tiếng, rồi lách mình bỏ chạy.



Vu Ô Quyển cười lên ha hả: “Thiên hạ không có chỗ nào làm nơi táng thântốt hơn huyệt động này, để ta cho các ngươi làm một đôi đồng mệnh uyên ương vậy!”.



Nói đoạn, một tay vung lên xua đuổi lũ dơi, một tay đẩy ra một chiêu pháchkhông chưởng, kình phong xé gió lao vút vào sau lưng Chu Lão Thán, thủ đoạn lang độc quả thật khiến người ta phải trợn mắt le lưỡi vì kinh ngạc.



Chu Lão Thán không tránh cũng không né, chỉ khom người lại hứng lấy mộtchưởng của y, đồng thời mượn lực gia tăng tốc độ, vượt qua khoảng cách ba trượng, lao tới ôm chặt Kim Hoàn Chân dưới đất vào lòng, cùng lúc đẩy chân khí ra, đám dơi bị chấn động liền lập tức bay tản ra xa.



Vu Ô Quyển đang định phóng tới hạ độc thủ kết liễu cả hai thì Chu LãoThán đã hét lớn một tiếng, ôm Kim Hoàn Chân chạy bừa vào một động huyệt gần đó, kéo một số dơi lớn.



Những con khác lại xoay tròn tấn công Vu Ô Quyển.



Tên tà nhân cùng hung cực ác này lộ ra vẻ tiếc rẻ, tung mình phóng về phíaTừ Tử Lăng, có vẻ như muốn chạy lên mặt đất.



Từ Tử Lăng nào chịu bỏ qua cơ hội này, liền lập tức đánh ra một chưởng.



Vu Ô Quyển cười lên ha hả: “Ta sớm đã liệu trước rồi!”.



Độc cước đồng nhân phía sau lưng đã cầm trong tay, bổ về phía Từ Tử Lăngmột chiêu hung mãnh như khai sơn phá thạch.



“Bình!”.



Từ Tử Lăng bị lực phản chấn của y làm cho khí huyết nhộn nhạo, lảo đảo lùivề sau mấy bước, còn đối phương cũng bị một kích toàn lực của gã đẩy bật về phía sau, rơi trở lại vào vòng vây của lũ dơi.



Từ Tử Lăng chính diện giao phong với y một chiêu, trong lòng thầm kinh hãi,thầm nhủ nếu không phải do đối phương đã hao tổn chân nguyên, lại còn bị nội thương, thì gã đã vị tất đã cản đối phương lại được.



Lúc này Vu Ô Quyển đang vung độc cước đồng nhân nặng hơn trăm cântrong tay lên đánh loạt xạ, độc cước đồng nhân quét tới đâu, lũ dơi liền tan xương nát thịt rơi xuống đến đấy, trên nền đất xác dơi chất mỗi lúc một dày hơn, tình cảnh vô cùng đáng sợ.



Trong động vốn đã u ám, toàn bộ đều dựa vào ánh sáng phát ra từ nhữngthạch nhũ chiếu sáng, giờ đây đám dơi lại bay loạn xạ làm thị tuyến của y, giúp cho Từ Tử Lăng một phần đáng kể.ú



Từ Tử Lăng lách người nhảy sang một vị trí khác, điểm ra một chỉ, chỉ phongxuyên qua tấm màn dơi dày đặc, bắn vào yếu huyệt bối tâm của Vu Ô Quyển.



Toàn thân Vu Ô Quyển giật bắn lên, phun ra một búng máu lớn, đồng thờigầm lên một tiếng kinh thiên động địa, sau đó cũng học theo Chu Lão Thán lao bừa vào một động huyệt gần đó.



Từ Tử Lăng lúc này cũng đã kiệt lực, một chưởng một chỉ vừa rồi đã làm gãtiêu hao phần lớn chân nguyên vậy mà vẫn không đánh ngã được tên hung nhân này, từ đây có thể thấy được công lực của y thâm hậu nhường nào.



Tiếng tiêu đột nhiên ngưng lại.



Thạch Thanh Tuyền từ trong một động huyệt phóng ra, sắc mặt trắng bệchnhư vừa hao tổn rất nhiều chân nguyên, nhưng màu sắc của chiếc mũi xấu xí vẫn giữ y nguyên, không hề đổi sắc như những bộ phận khác trên mặt.



“Chúng ta đi!”.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Gian nhân còn chưa đền tội, cứ như vậy bỏ quacho chúng ư?”.



Thạch Thanh Tuyền khàn giọng đáp: “Ta phải phong bế động huyệt, huynhcó muốn lưu lại không?”.



Từ Tử Lăng giật mình kinh hãi, vội vàng theo sát sau lưng nàng ra khỏi độnghuyệt.