Đại Đường Song Long Truyện

Chương 251 : Ý đồ Xấu xa

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Sau khi đến ngoại đường của phủ tổng quản, tên đội trưởng canh phòngbảo ba người ở ngoài đợi: “Đại vương đang tiếp khách, xin ba vị ở đây đợi trong giây lát”.



Sau khi ngồi xuống, Từ Tử Lăng nhàn rỗi vô sự, bèn vận công vào songnhĩ, thử nghe xem bên trong nội đường Lý Tử Thông đang tiếp kiến ai, vừa hay nghe được một thanh âm của người ngoại quốc hết sức quen thuộc: “Trong vòng mười ngày chiến mã sẽ được chuyển tới Giang Đô để đại vương kịp chấn chỉnh lại đội kỵ binh, đổi lại ta chỉ cần cái đầu trên cổ Khấu Trọng thôi”.



Thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng về cơ bản gã vẫn nghe không sót một chữ nào.



Từ Tử Lăng giật mình đánh thót, nhận ra đó là giọng nói của Quật Ca.



Lý Tử Thông cười khan hai tiếng, đắc ý nói: “Chiến mã Khiết Đan lừng danhthiên hạ, đội kỵ binh của ta sẽ như hổ thêm cánh. Vương tử cứ yên tâm, năm trăm con chiến mã hạng ưu ấy ta tuyệt đối không nhận không đâu. Chỉ cần Khấu Trọng chịu dẫn quân nam hạ, đến lúc thích hợp, quả nhân sẽ mời vương tử đích thân suất lĩnh kỵ binh, phối hợp với quân đội của ta, giáng cho tên tiểu tặc ấy một đòn nặng nề, khiến hắn mãi mãi cũng không thể siêu sinh”.



Một thanh âm sin sít khó nghe khác cất lên: “Hai tên tiểu tử Khấu Trọng vàTừ Tử Lăng không được oai phong bao lâu nữa đâu! Hừ! Cừu gia của chúng đâu đâu cũng có, hôm qua Lương Vương đã cho người thông tri với huynh đệ chúng tôi, nghe nói đã phái ba đại cao thủ là Đại Lực Thần Bao Nhượng, Ác Khuyển Khuất Vô Cụ và Vong Mệnh Đồ Tô trác đến hiệp trợ chúng ta đối phó hai bọn chúng, đến lúc đó phối hợp với cao thủ dưới trướng của Ngô Vương, cho dù hai tên đó có ba đầu sáu tay, cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn này”.



Lý Tử Thông cười cười: “Có Đại Giang Hội trượng nghĩa giúp đỡ, lo gì đại sựkhông thành chứ”.



Từ Tử Lăng giờ mới biết giọng nói khó nghe đó nếu không phải là của LongQuân Bùi Nhạc thì cũng là của Hổ Quân Bùi Viêm, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nhủ nếu Lý Tử Thông mà biết gã có thể dùng linh nhĩ nghe trộm được cuộc đối thoại này, hẳn là sẽ hối hận lắm.



Lý Tử Thông lại nói: “Hiện giờ người của Khấu Trọng phái tới đang bên ngoài, đợt lát nữa ta tìm hiểu rõ về tình hình của hắn rồi sẽ thương nghị vớicác vị thêm. Tên tiểu tặc đó rất háo công, lúc nào cũng tưởng rằng mình không gì là không làm được, không coi ai ra gì, ta sẽ lợi dụng điểm này của hắn, cho nếm chút lợi lộc để dụ hắn sập bẫy”.



Kế đó là tiếng bọn Quật Ca lục tục rời khỏi hậu đường.



Từ Tử Lăng thầm nhủ giờ đã đến lượt mình lên diễn đài diễn kịch rồi.



o0o



Khấu Trọng kéo Trần Trường Lâm ra hoa viên phủ tổng quản tản bộ, thânthiết nói: “Tính mạng của Trường Lâm huynh là của huynh, không cần cho ta, càng không cần cho bất cứ người nào khác. Mọi người ở cùng nhau, quan trọng nhất chính là lý tưởng và lợi ích nhất trí, vậy thì ta có thể vì huynh mà chết, huynh cũng có thể vì ta mà mất mạng, nhưng phân ra thì vẫn là hai người khác nhau, một khi có chia rẽ, thì ai đi đường nấy, hà! Thế mới lý tưởng chứ!”.



Trần Trường Lâm cười khổ: “Thiếu Soái và Vương Thế Sung tuyệt đối là hailoại người khác nhau, điều y muốn chỉ là sự trung thành mù quáng, bỏ qua hết mọi lợi ích cá nhân, chỉ lấy lợi ích của y làm trọng”.



Khấu Trọng mỉm cười: “Đó là yêu cầu của tất cả đế vương trong lịch sử vớithần tử của mình. Ta làm sao giống được! Đối với tiểu đệ, phân biệt trên dưới chỉ là để thuận tiện thôi, tốt nhất là mọi người có thể như huynh đệ cùng nhau phấn đấu vươn lên một mục tiêu vĩ đại, làm được một số chuyện tốt cho bách tính, khiêu chiến các thế lực xấu xa hà hiếp bóc lột nhân dân”.



Trần Trường Lâm nói: “Cách nghĩ của Thiếu Soái vô cùng vĩ đại và đặc biệt,khiến người ta thật cảm động”.



Khấu Trọng chợt dừng bước, chắp tay sau lưng chăm chú quan sát một câyhoa bên vệ đường, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Hiện giờ Thiếu Soái quân của chúng ta đã sơ bộ hình thành, việc huấn luyện binh sĩ đã cóTuyên Vĩnh và Tiêu Hồng Tiến chủ trì, chính quyền quản trị thì giao cho Hư Hành Chi, trinh sát thông tin có Lạc Kỳ Phi phụ trách, tiền bạc lương thảo có Nhậm Mi Mi, thủy chiến có Bốc Thiên Chí, nếu như có Trường Lâm huynh giúp ta về việc buôn bán trên biển và đóng chiến thuyền thì Thiếu Soái quân đúng là như hổ thêm cánh”.
Từ Tử Lăng phì cười nói: “So với Lý Mật tung hoành khắp Trung Nguyên, ĐỗPhục Uy là cái gì chứ? Vấn đề là đại vương có thể giống như Vương Thế Sung hay không? Ít nhất là trước khi đại phá Đỗ Phục Uy và Trầm Luân, mọi người vẫn có thể chân thành hợp tác là được rồi! Hà... đại vương có thể làm được không?”.



Lý Tử Thông thoáng biến sắc, bởi vì ý của Từ Tử Lăng chính là Khấu Trọngđã có thể đại phá Lý Mật, tự nhiên cũng không coi Đỗ Phục Uy và Lý Tử Thông vào đâu, việc hợp tác với y, cũng chỉ hạn chế trong việc giải nguy cho Giang Đô, sau đó thì song phương sẽ lại cùng phân cao hạ.



Bạch Tính sợ Lý Tử Thông không kềm được nộ hoả, liền lên tiếng xen vào:“Nhưng chúng ta làm sao biết được quý thượng có thành ý hợp tác chứ?”.



Từ Tử Lăng cười ha hả: “Tệ thượng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều là ngườinhất ngôn cửu đỉnh. Các vị đã bao giờ nghe qua chuyện họ trở mặt nuốt lời bao giờ chưa?”.



Đại sảnh đường im phăng phắc không một tiếng động.



Lý Tử Thông khẽ gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế, trầm giọng nói: “Chỉ nóikhông thì có tác dụng gì? Khấu Trọng rốt cuộc có diệu kế gì có thể giải nguy cho Giang Đô?”.



Từ Tử Lăng mỉm cười: “Chỉ cần đại vương giải trừ phong tỏa trên Vận Hà, bổsung lương thảo cho Thiếu Soái quân ở Chung Ly, sau đó cung cấp các tin tức chính xác về tình hình địch nhân, chúng ta sẽ đem quân tập kích doanh trại của quân địch, khiến bọn chúng rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch. Năm xưa chính Lý Mật cũng dùng cách này để đại phá mười vạn tinh binh của Vũ Văn Hóa Cập, huống hồ Đỗ Phục Uy chỉ có vài vạn quân?”.



Tả Hiếu Hữu nói: “Lúc đó Lý Mật chiến tướng như mây, binh lực hùng hậu,hiện giờ Thiếu Soái chỉ mới quật khởi, làm sao có thể so sánh như vậy được?”.



Từ Tử Lăng liền đáp: “Thì thực lực của quân Giang Hoài hiện nay cũng đâuthể so sánh với tinh binh của Vũ Văn Hóa Cập, hơn nữa tại hạ còn nghe nói Đỗ Phục Uy và Phụ Công Hựu vốn bất hòa, chuyện này không biết có thật hay không?”.



Chúng nhân giờ mới biết đối phương là một thuyết khách hùng tài đại lược,nhất thời không nói được gì.



Lý Tử Thông liền đi thẳng vào vấn đề: “Khấu Trọng có thể phái bao nhiêu nhân mã đến giúp ta?”.



Từ Tử Lăng quả quyết nói: “Hai vạn, đại vương thấy thế nào?”.



Lý Tử Thông liền nói ngay: “Vậy hãy nói cho quả nhân biết, các người địnhxử lý tộc nhân họ Lý ở Đông Hải thế nào?”.



Từ Tử Lăng mỉm cười: “Đại vương là người hiểu chuyện, chắc cũng biết nếuhợp tác không có vấn đề thì tộc nhân của đại vương tự nhiên có thể tùy ý rời khỏi Đông hải mà”.



Lý Tử Thông liền cười lớn nói: “Được! Vậy cứ quyết định thế đi!”.



Từ Tử Lăng sớm đã biết kết quả sẽ như vậy, một đề nghị đối trăm lợi mà vôhại như thế, Lý Tử Thông làm sao có thể từ chối được?