Đại Đường Song Long Truyện

Chương 267 : Bí mật động trời

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Từ Tử Lăng không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìnthẳng vào Tào Ứng Long, hồi lâu sau mới nói: “Tào Ứng Long ngươi xưa nay tâm lang thủ lạt, nổi tiếng liều mạng không sợ chết, đột nhiên lại trở nên tham sinh úy tử thế này, rõ ràng là có điều trá ngụy, Từ mỗ tuyệt đối không mắc bẫy đâu”.



Tào Ứng Long lộ ra biểu tình chán nản chua chát của kẻ kiêu hùng khí đoản,thở dài nói: “Cũng không trách được Từ huynh có ý nghĩ này, thậm chí trước đây có người nói với ta rằng Tào Ứng Long này sẽ vì sinh mạng mà nói chuyện điều kiện với kẻ khác, chính bản thân ta là kẻ đầu tiên không tin. Hà! Từ huynh có thể ra lệnh cho thủ hạ tạm thời lùi ra xa được không?”.



Từ Tử Lăng do dự giây lát rồi vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ lùi lại, nhưng vẫngiữ thế bao vây, nghiêm cẩn đề phòng Tào Ứng Long chạy trốn, còn gã thì nhảy xuống chiến mã, đi đến trước mặt họ Tào. Dựa vào cảm giác linh mẫn của mình, gã biết đối phương không hề vận khí hành công để khôi phục lại nguyên khí đã hao tổn.



Tên tặc khấu đã hoành hành một thời này đột nhiên giống như già đi mấychục tuổi vậy, thần thái mệt mỏi, tâm lực hao tổn, cười khổ nói: “Vừa rồi khi ta thấy Từ huynh dùng trường côn phóng xuyên qua bối tâm Phòng Kiến Đỉnh, trong lòng chợt sinh ra cảm giác buồn nản, biết rằng huynh là kẻ địch mà ta vĩnh viễn cũng không thể đánh bại. Trong sát na đó, muôn ngàn ý nghĩ lướt qua đầu ta, khiến Tào mỗ giống như kẻ vừa bừng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng triền miên vậy, cảm thấy hai tay mình đều là máu tanh, tội nghiệt quá nặng, sau đó thì vạn niệm cùng tiêu tán, thấy mình sống không bằng chết”.



Từ Tử Lăng cười lạnh lùng nói: “Nếu thật sự là sống không bằng chết thìđâu cần phải nói điều kiện xin tha mạng với Từ mỗ làm gì”.



Tào Ứng Long gật đầu nói: “Cũng không trách Từ huynh châm chọc ta được,thực tình thì trong tình cảnh này, không hiểu sao khát vọng mà hai mươi năm nay ta luôn áp chế trong lòng lại dâng trào lên, vì tâm nguyện đó, nên ta mới mở miệng xin Từ huynh tha cho một mạng. Nếu Từ huynh sợ bị ta gạt, ta có thể tự động tán đi chín thành công lực, chỉ giữ lại một phần để giữ mạng phòng thân, như vậy thì huynh không cần phải lo hậu hoạn gì nữa, mà còn có thể kịp thời đi cứu Thạch Thanh Tuyền. Từ huynh nếu vẫn thấy không thể được, thì hãy lập tức xuất thủ lấy mạng ta cũng được, Tào mỗ quyết không hoàn thủ”.



Tào Ứng Long dường như đã biến thành một con người khác, ngữ khí trànđầy vẻ chân thành phát ra từ tận nơi sâu thẳm trong nội tâm, cộng thêm thần tình rầu rĩ lúc y nói chuyện, khiến người ta hoàn toàn không có cách gì nghi ngờ thành ý của y.



Từ Tử Lăng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.



Luận những điều đã gây ra trong quá khứ, Tào Ứng Long cho dù chết mộtvạn lần cũng không thể đền tội, hơn nữa gã cũng sớm hạ quyết tâm, thề phải trừ bằng được tên ác tặc đầu sỏ này, nhưng vì Thạch Thanh Tuyền, gã có nên đồng ý vụ giao dịch này hay không?



Tào Ứng Long bình tĩnh nói: “Giả như Từ huynh nghe xong cho rằng điềuTào mỗ nói là không đáng, hoặc cảm thấy bản nhân có chỗ nào không thực lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ thủ lấy đi tính mạng của họ Tào này, ta đây tuyệt đối không phản kháng, lại càng không oán giận”.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Tào đương gia thật sự không sợ ta bất chấpnhững điều ngươi nói là thật hay giả, vẫn hạ thủ lấy mạng ngươi hay sao?”.



Tào Ứng Long cười khổ nói: “Vậy thì coi như trước khi chết ta đã nhìn lầmngười, có chết cũng không oán hận được ai”.



Trong đầu Từ Tử Lăng hiện lên bóng dáng yêu kiều của Thạch ThanhTuyền, gã trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: “Được! Từ mỗ xin rửa tai cung kính lắng nghe!”.



Tào Ứng Long cúi đầu hồi lâu, rồi mới hạ thấp giọng nói: “Nếu không nói rõtừ đầu, chỉ sợ Từ huynh không tin. Cũng may là từ giờ đến lúc trời sáng vẫn còn một canh giờ nữa, chúng ta có đủ thời gian. Từ huynh đã từng nghe qua trong Ma Môn có lưỡng phái lục đạo chưa?”.



Từ Tử Lăng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tào Ứng Long, bởi vì nếu y thậtsự hủy đi chín thành công lực, tất sẽ phải nhân lúc trời chưa sáng mà thoát khỏi hiểm địa, sau đó ẩn tích mai danh, để tránh khỏi sự báo phục của cừu nhân. Ít nhất thì người của Phi Mã Mục Trường cũng không chịu bỏ qua cho y, mà Từ Tử Lăng gã cũng không thể ngăn cản họ báo thù.



Từ Tử Lăng lắc đầu nói: “Ta mới chỉ nghe qua Tà Đạo Bát Đại Cao Thủ, cònchưa từng nghe là có lưỡng phái lục đạo gì cả, Âm Quý Phái chắc là một trong lưỡng phái đúng không?”



Tào Ứng Long gật đầu: “Âm Quý Phái phái được phong là Ma môn chi thủ,tất cả đều vì bọn họ sở hữu bảo thư Thiên Ma Bí Lục của Ma môn, bảo thư này cùng với Từ Hàng Kiếm Điển của Từ Hàng Tịnh Trai đều là kinh điển chí cao vô thượng của chính tà lưỡng đạo. Tà đạo thì phân thành lưỡng phái lục đạo, còn chính đạo thì chia thành Từ Hàng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiền Viện”.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Tào đương gia có phải là người trong ma mônkhông?”.
Khấu Trọng vội vàng hòa giải: “Trường chủ bớt giận, Tử Lăng làm vậy ắthẳn là có lý do của hắn”.



Thương Tú Tuần mặt lạnh như băng nói: “Ngươi đương nhiên phải giúp hắnrồi! Không phải ta tức giận, mà chỉ muốn có một giải thích vừa ý mà thôi”.



Lúc này trời đã bảnh sáng, trên thảo nguyên tuy có cả ngàn người đangđứng, nhưng người nào người nấy đều im lặng như ve sầu mùa đông, nín thờ chờ đợi.



Từ Tử Lăng ngước mắt lên nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp nhưng phủđầy sát khí của Thương Tú Tuần, cười khổ nói: “Ta vốn đã hạ quyết tâm không để Tào Ứng Long sống rời khỏi đây, nhưng chỉ vì y lấy một tin tức có liên quan đến sinh tử của một vị bằng hữu của tiểu đệ ra trao đổi, nên mới không thể không...”.



Thương Tú Tuần hấp tấp ngắt lời gã: “Là bằng hữu gì?”.



Từ Tử Lăng thực thà đáp: “Là Thạch Thanh Tuyền, trường chủ đã nghe quatên nàng bao giờ chưa?”.



Thương Tú Tuần ngây người, kế đó thì mặt không còn chút huyết sắc, KhấuTrọng thầm kêu hỏng bét, đang không biết bổ cứu thế nào thì vị trường chủ xinh đẹp này đã nói: “Thì ra là Thạch Thanh Tuyền, chẳng trách mà Từ Tử Lăng ngươi lại bỏ mặc huyết cừu của Phi Mã Mục Trường, còn thả cho tên ác tặc đáng chết ngàn vạn lần này nhập hải quy sơn, để y tiếp tục tàn hại bá tánh vô tội nữa. Hừ, coi như ta đã nhìn lầm ngươi!”.



Kế đó nàng lại quay sang nhìn Khấu Trọng, gằn giọng nói: “Hiện giờ ta đuổitheo Tào Ứng Long, ngươi đi hay là không đi!”.



Khấu Trọng ra vẻ khó xử nói: “Lăng thiếu gia vừa nói Tào Ứng Long chỉ cònlại nửa tính mạng, chắc không sống nổi quá nửa năm, trường chủ hà tất...”.



Thương Tú Tuần nhấn giọng nói từng chữ một: “Ta chỉ hỏi ngươi, đi hay làkhông đi!”.



Khấu Trọng cúi đầu buồn bã nói: “Lời của Lăng thiếu gia, cũng là ý củaKhấu tiểu tử này, mong trường chủ bỏ quá!”.



Thương Tú Tuần thúc ngựa lên phía trước hơn mười bước, rồi vòng ngượctrở lại, đảo mắt một vòng, phụng nhãn sáng rực lên, gật đầu nói liền ba tiếng: “hảo, hảo hảo!” rồi cao giọng nói: “Ân ân oán oán giữa chúng ta từ nay nhất đao lưỡng đoạn, sau này không còn liên quan gì đến nhau nữa! Các huynh đệ! Đi theo ta!”.



Thương Tú Tuần chẳng ngờ lại không đuổi theo Tào Ứng Long, mà quayngược trở lại đường cũ, các chiến sĩ mục trường ngơ ngác nhìn nhau trong thoáng chốc rổi cũng đuổi sát theo sau nàng, đến như gió, đi cũng như gió, trong nháy mắt đã biến mất không còn một bóng, chỉ còn lại mình hai gã và hơn trăm binh sĩ của Thiếu Soái quân.



Khấu Trọng nhảy xuống ngựa, lắc đầu cười khổ nói: “Nữ nhân ghen tuông”.3;



Từ Tử Lăng ngượng ngùng thở dài: “Ta xin lỗi”.



Khấu Trọng vỗ mạnh lên vai gã rồi nói: “Cả đời này chỉ có hai huynh đệ,ngươi còn nói những lời đó làm gì? Không có Phi Mã Mục Trường thì thôi, có phải là ngày tận thế đâu mà phải sợ”.



Từ Tử Lăng bất giác cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên từ tận sâuthẳm trong đáy lòng, cầm trúc giản dúi vào tay Khấu Trọng, thấp giọng nói: “Bên trong chắc là bản đồ dẫn đến nơi cất giấu tiền tài của Tứ Đại Khấu, đáng lẽ nó là của Dương Hư Ngạn, nhưng Tào Ứng Long đã tặng lại cho ta. Rảnh rỗi thì ngươi lấy ra xem thử coi có dùng được không”.