Đại Đường Song Long Truyện

Chương 281 : Cứu nhân như cứu hỏa

Ngày đăng: 13:16 19/04/20


Từ Tử Lăng đi vào khu Nam thị náo nhiệt, chen chúc giữa dòng người chật cứng và tiếng pháo ì ùng, từng ngọn đèn Khổng Minh lơ lửng bay trên bầu trời, tranh đua ánh sáng với vầng minh nguyệt. Đây là lần đầu tiên Từ Tử Lăng được nhìn thấy loại kỳ đăng này, dù rất hiếu kỳ, nhưng gã cũng không có thời gian để tìm hiểu tại sao chúng lại có thể bay lên cao như vậy, giờ gã chỉ muốn tìm được căn nhà cũ mà An Long và Dương Hư Ngạn hẹn ước nửa canh giờ trước càng sớm càng tốt, nhưng hỏi mười người, thì mười người đều không biết căn nhà nào trong ba căn nhà của An Long ở khu Nam thị này là nhà cũ. Từ Tử Lăng lấy làm đau đầu, đành quyết định đi thử từng nơi một xem có may mắn không. Gã đi sang một con đường khác, tình cảnh lại càng náo nhiệt hơn, tiếng chiêng tiếng trống vang lừng, đèn đuốc rực rỡ sáng như ban ngày. Ở giữa đường, có người đang biểu diễn múa rồng trên xe ngựa, người đứng xem chật kín cả đường, không khí thập phần sôi nổi.



Từ Tử Lăng định thần nhìn lại, thấy những người đang múa rồng đều thuộc hạng cao thủ bất phàm, nhảy lên nhảy xuống, làm rất nhiều động tác khó, phục sức lại giống hệt nhau, có lẽ là người của bang hội nào đó, lúc này cũng ra vui tết với nhân dân.



Tiết mục múa rồng này thật vô cùng đặc sắc, chỉ là lúc này gã không còn lòng dạ nào mà thưởng thức nữa.Khó khăn lắm gã mới chen vào được một con ngõ nhỏ bắt ngang đường, đang định rời khỏi khu náo thị, thì chợt có một bóng người hiện ra chặn ngay trước mặt: "Tử Lăng huynh dạo này vẫn khoẻ chứ?"



Không ngờ đối phương chính là Đa Tình Công Tử Hầu Hy Bạch.Chỉ thấy y khẽ phe phẩy chiếc phiến, khoé miệng nở một nụ cười khinh bạc, dáng vẻ tự đắc vô cùng. Từ Tử Lăng than thầm trong bụng, song bên ngoài vẫn tỏ ra hờ hững như không, cười nhạt nói: "Rời Xuyên rồi lại nhập Xuyên, hành tung của Hầu huynh thật khiến người ta không biết đâu mà lần."



Hầu Hy Bạch mỉm cười đáp: "Tiểu đệ vì quá nhớ nhung Từ huynh, nên mới không cầm lòng được mà quay đầu trở lại Tứ Xuyên, vừa mới tới Thành Đô, thì đã nghe chuyện Từ huynh đang hỏi thăm nhà cũ của An Long ở đâu, nên mới không nhịn được mà hiện thân tương kiến xem có giúp được điều gì không, mong Từ huynh chớ trách!"



Từ Tử Lăng thầm kinh hãi, thầm đoán Hầu Hy Bạch không chỉ đơn giản là muốn đối phó mình, nói không chừng là y muốn tranh đoạt Bất Tử Ấn Quyển trong tay Thạch Thanh Tuyền với vị sư huynh đệ đồng sư không đồng môn Dương Hư Ngạn kia, bèn gặt quyết định nói thẳng: "Tại hạ nào dám trách Hầu huynh chứ, giả như Hầu huynh chịu thẳng thắn nói với tại hạ nguyên nhân tại sao huynh đến Thành Đô lúc này, nói không chừng chúng ta có thể hợp tác chân thành, ai làm việc nấy, còn không thì xin Hầu huynh nhường bước, đừng cản trở tiểu đệ đi làm chuyện gấp."



Song mục Hầu Hy Bạch sáng rực lên như điện, nhưng lại lập tức trở lại bình thường, gật gật đầu thấp giọng nói: "Chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói!"



Từ Tử Lăng ậm ừ một tiếng, rồi đi theo y ra đầu kia của con ngõ, vừa hay gặp phải một đám bảy tám thiếu nữ đi tới.Bọn họ thấy hai người anh tuấn bất phàm, thì ánh mắt đều sáng bừng lên.



Cả Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch đều đang có tâm sự, nên hoàn toàn hờ hững với những cái liếc mắt đưa tình của đám thiếu nữ.



Hầu Hy Bạch ghé người lại gần Từ Tử Lăng nói: "Thực không dám dấu, tiểu đệ và Phi Huyên đã gặp nhau mới biết được Tử Lăng huynh vì Thạch Thanh Tuyền mà vào Xuyên, vì thế mới vội vàng tới đây tìm Tử Lăng huynh. Hầu mỗ tuyệt đối không thể để Thanh Tuyền phải chịu bất kỳ tổn hại nào."



Một cảm giác chua chát dâng lên trong lòng Từ Tử Lăng, thầm nhủ Sư Phi Huyên quả nhiên đã hoàn toàn tin tưởng Hầu Hy Bạch, nhưng khi nghe câu cuối cùng, gã chợt nảy ý nghi ngờ, buột miệng hỏi: "Hầu huynh thật có ý bảo hộ Thạch tiểu thư sao? Chỉ không biết là vì lệnh sư hay vì nguyên nhân nào khác?"
Đèn được đốt lên, lão đạo sĩ vừa đốt ngọn đèn đặt cạnh cửa, vừa hỏi: "Liệu có phiền phức gì không?"



Cao Tướng cười ha hả nói: "Thuần Nhất đạo trưởng cứ yên tâm, thử hỏi ở Thành Đô này có ai mà không nể mặt An gia mấy phần đâu chứ?Chỉ là sự việc quá khẩn cấp, nên mới phải mượn nơi của đạo trưởng để dùng tạm mà thôi."



Chu My đưa mắt ra hiệu cho Ải Tướng, kẻ này liền nói: Chi bằng đạo trưởng cứ ra ngoài tiền đường mà tĩnh tọa, nếu có người đến hỏi chuyện, ngài cứ nói là không biết gì hết là được."



Thuần Nhất đạo trưởng do dự giây lát, rồi quay trở lại tiền đường.



Từ Tử Lăng lập tức hiểu ra, vì chuyện quá bất ngờ, nên An Long bị bức phải xuất thủ, bại lộ hành tung, gây sự chú ý của thế lực lớn nhất Thành Đô là Độc Tôn Bảo, trong lúc gấp gáp, y đành phải mượn tạm mật thất của Thanh Dương Từ hành sự.Còn về việc tại sao Thanh Dương Từ lại có mật thất, thì gã cũng không hiểu và cũng không có thời gian để tìm hiểu.



Chu My chau mày nói: "Nơi này dường như không được an toàn lắm."



Từ Tử Lăng vốn định xuống dưới xem xét tình hình của Tào Ứng Long nhưng nghĩ lại tìm được họ Tào thì dễ, nhưng muốn rời khỏi đây thì lại vô cùng khó, chi bằng cứ tạm thời án binh bất động, xem rõ tình thế, rồi mới quyết định bước tiếp theo. Nghe Chu My nói vậy, gã đoán được ả ta mới chỉ tới đây lần đầu.



Cao tướng thở dài nói: "Mới đầu An gia không biết Giải Huy cũng nhúng tay vào chuyện này, lúc biết được thì đã quá muộn.Giờ An gia đang ứng phó họ Giải, còn chỗ này tuy không được lý tưởng lắm, nhưng cũng tốt hơn chỗ của chúng ta rất nhiều, chỉ cần kéo dài được nửa canh giờ, thì có thể hỏi ra được nơi Tào Ứng Long cất giấu của cải rồi." Ải tướng cung kinh hỏi: "Tiểu thư có cần xem hàng không?"



Từ Tử Lăng giật mình đánh thót, chưa biết ứng phó thế nào, cũng may là Chu My đã ngồi phịch xuống một chiếc ghế bên cạnh, trầm giọng nói: "Xem thì làm được gì chứ, thời gian không nhiều, An gia bao giờ mới về đây?"



Từ Tử Lăng thầm cám ơn trời đất, cẩn thận hạ nắp rương xuống, rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới.