Đại Đường Song Long Truyện
Chương 375 : Diệu thủ hồi xuân
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Khấu Trọng có Thường Hà bồi bạn, cùng ngồi ở ngoại sảnh của Ngưng Bích các, lặng lẽ chờ đợi “tin vui” sau khi Trương Tiệp Dư đã uống thuốc giải độc. Lôi Cửu Chỉ về phương diện này đã được chân truyền của Lỗ Diệu Tử, do đó liều lĩnh dùng đơn thuốc rất mạnh để chế áp độc dược, hy vọng với liều thuốc này có thể giải hết chất độc Phần Kinh Tán trong cơ thể Nương nương.
Theo như Thường Hà giải thích, Khấu Trọng mới biết “Tiệp Dư” không phải là tên của vị Nương nương mỹ lệ này, mà là để chỉ một cấp bậc của quý phi. Vì vậy thay vì gọi là Tiệp Dư nương nương, mà mọi người phải gọi là Trương nương nương hoặc là Tiệp Dư quý nhân. Cung đình lễ tiết, chỉ danh hiệu thứ bậc đã khiến cho loại dân đen như Khấu Trọng đau đầu nhức óc.
Cả hai khi đó đều đã đói lả, bao tử cồn cào từ lúc toàn cung bắt đầu lên đèn.
Đoạn thấy Trịnh công công đến mời Khấu Trọng vào nội đường.
Thường Hà cảm nhận được y với Khấu Trọng phen này cùng chung hoạn nạn, khẽ giọng nói:
- Mọi việc phải cẩn thận chú ý, không cần phải lập được công lao gì, chỉ cần đừng sai lầm gì!
Khấu Trọng thầm nghĩ Thường Hà là người lăn lộn chốn quan trường, y nói ra mấy câu này cũng có thể nói là có tình nghĩa phi thường, lòng thầm cảm động. Đoạn gật đầu ra vẻ hiểu ý, theo Trịnh công công đi bộ vào nội đường.
Vị Trương Tiệp Dư mỹ lệ đó sáng nay trông bề ngoài vẫn còn hư nhược, yếu ớt ngồi tựa trên ỷ, mình đắp một chiếc chăn mỏng. Nhìn qua không thấy một chút gì gọi là khởi sắc. Nhưng trong con mắt Khấu Trọng, gã nhận sắc mặt của nàng đã có thay đổi lớn, sắc tố trắng xám u ám trên mặt nàng đã bớt nhiều so với trước kia. Hiển nhiên dược phương giải độc của Lôi Cửu Chỉ đã phát sinh hiệu nghiệm kỳ diệu, Khấu Trọng ngay lập thức thấy trong lòng nhẹ nhõm thoải mái.
Lý Uyên đang ngồi bên cạnh Trương Tiệp Dư, tay phải đưa vào trong chăn nắm lấy tay trái của nàng, ưu ái chằm chặp nhìn người sủng phi dường như không biết Khấu Trọng đã đến. Cung nữ thái giám đứng hầu hai bên, sắc mặt đều rất nghiêm trang.
Khấu Trọng vừa mới định quỳ xuống, Lý Uyên đầu vẫn không ngoảnh lại nói:
- Xin mời Mạc tiên sinh đến gần đây, những người khác lui ra ngoài cho Trẫm!
Trịnh công công và những cung nữ thái giám khác vội vàng lạy tạ rồi ly khai, Khấu Trọng nghiêm cẩn đến gần bên Lý Uyên.
Lý Uyên vời gã đến bên cạnh, sắc mặt vui vẻ nhìn gã nói:
- Mạc tiên sanh không hổ danh là thần y! Tiệp Dư sau khi mới uống một liều thuốc của khanh đã không còn nôn m thần sắc lại chuyển biến rất tốt, không biết tiếp theo phải chữa trị như thế nào?
Trương Tiệp Dư cố gắng mở đôi mắt phượng xin đẹp, nhìn qua Khấu Trọng một cái, biểu thị tạ ơn.
Khấu Trọng chuyển mình ngồi xuống một chiếc ỷ bên cạnh rồi nói:
- Tiểu nhân có thể bắt mạch nương nương?
Lý Uyên sảng khoái đáp:
- Trẫm tuy là đương kim Hoàng đế, nhưng vẫn có một nửa thân phận là người trong giang hồ. Mạc tiên sinh không cần phải đa lễ!
Trương Tiệp Dư đưa một tay ra ngoài chăn. Khấu Trọng hạ ba ngón tay xuống, thầm cầu trời khấn phật phù hộ rồi từ từ tống xuất chân khí vào.
Lý Uyên kinh ngạc nói:
- Chân khí của Mạc tiên sinh thật là tinh thuần phi thường.
Khấu Trọng biết y sinh xuất cảm ứng nhân vì y đang cầm tay trái của Trương Tiệp Dư. Lý Uyên thân là nhất phiệt chi chủ, hiển nhiên phải là cao thủ hạng nhất, nhãn lực đương nhiên phải cao minh.
Gã cảm thấy chân khí truyền vào kinh mạch khí huyết thông suốt dễ dàng không chút trở ngại, khẳng định chất độc của Phần Kinh Tán đã được giải trừ. Nhân đó tâm trí linh hoạt, trang trọng nói:
- Gia thúc có nói, dùng châm mà không luyện khí thì được cái vỏ bề ngoài, có dùng sức gấp hai thì kết quả cũng không được một nửa. Vì vậy thực ra tiểu nhân luyện khí từ nhỏ. Ài! Lại vì tiểu nhân vẫn chưa lập gia thất, đồng tử công càng thêm tinh thuần, đa tạ Hoàng thượng tán thưởng.
Đột nhiên thấy Trương Tiệp Dư thở ra một hơi dài có vẻ thư sướng, dịu dàng nói:
- Khí công gia truyền của Mạc tiên sinh quả thực độc đáo khác người.
Dựa trên những kinh nghiệm khi trị bệnh của Sa Thiên Nam, Khấu Trọng cũng đã gặt hái được vài điểm tâm đắc, hơn nữa Vi Chánh Hưng không có ở đây, gã bèn biểu lộ “thần y bản sắc” của mình, ba hoa đáp:
- Xét khí huyết này thời biểu tượng có hàn độc, chẩn mạch thấy mạch trầm, ấy là âm hàn tại đó. Đã có cả hai biểu tượng này, tất biết phải dùng châm lớn nhỏ thế nào. Theo tiểu nhân phán đoán, chỉ cần ba ngày công phu, mỗi ngày tiểu nhân thi châm một lần, ắt nương nương có thể hồi phục nhanh chóng.
Giờ đây Lý Uyên đối với gã mười phần tin tưởng, vui mừng nói:
Khấu Trong chửi thầm trong lòng, nghĩ tới cho dù gã có đối địch với Lý Thế Dân như thế nào cũng không thèm dùng loại thủ đọan bẩn thỉu như vậy để hãm hại Lý Thế Dân. Hiển nhiên Lý Kiến Thành chỉ cần thông qua miệng thần y Khấu Trọng, lại thêm mấy lời nói cùng với thủ bút của Vi Chánh Hưng, rồi sẽ tố cáo với Lý Uyên là Trương Tiệp Dư bị người ta ngầm hạ độc. Khi đó Lý Uyên hẳn sẽ hoàn toàn tin tưởng. Theo tình hình hiện nay thì khả năng sẽ hiềm nghi bọn người Tần Vương phủ hạ độc là lớn nhất, nhân vì Trương Tiệp Dư vẫn có bất hòa với Tần Vương phủ.
Khấu Trọng giả vờ hồ đồ gật đầu đáp:
- Đúng là có công hiệu giải độc, nhưng mà chỉ là khu trừ độc khí hàn nhiệt thôi, đây là đơn thuốc gia truyền hay dùng, chủ dược chân chính là…
Lý Kiến Thành nào có hứng thú lắng nghe gã lải nhải dông dài về vấn đề y học thuốc men, liền cắt lời gã:
- Việc này từ từ ta sẽ thỉnh giáo Mạc tiên sinh sau. Bây giờ trước khi các cô nương phượng giá quang lâm, chư vị có tiết mục trợ hứ
Kiều Công Sơn cười âm hiểm nói:
- Nghe nói Hưng Xương Long Bốc thị huynh đệ đang khoản đãi tiểu tử Mạc Vi đâu đây, hay là chúng ta tỏ chút tình địa chủ, sang bên đó tẩy trần tử tế cho hắn!
Khấu Trọng ngây ngô nói:
- Mạc Vi! Gia thúc cũng tên là Mạc Vi đó!
Thường Hà nào biết Khấu Trọng tiên phát chế nhân, lắc đầu nói:
- Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Chỉ thấy mọi người không hề để ý đến việc đó. Đoạn Lý Kiến Thành cau mày nói:
- Việc này không nên khinh cử vọng động. Sáng sớm nay Phong thượng thư đã an bài để Phụ Hoàng tiếp kiến người này hỏi về trận quyết chiến giữa Nhạc Sơn và Tịch Ứng tại Thành Đô.
Khả Đạt Chí lạnh lùng nói:
- Chỉ cần chúng ta không làm hắn bị thương, hạ bớt uy phong khí thế của hắn một chút. Khi đó Hoàng thượng làm sao vấn tội điện hạ?
Khấu Trọng lòng thầm kêu khổ. Nếu như người xuất thủ là Khả Đạt Chí, Từ Tử Lăng khó lòng không lộ ra chân công phu bản lĩnh, không phải là lập tức để lộ sơ hở, uổng phí công lao từ trước đến nay hay sao.
Nhĩ Văn Hoán, Kiều Công Sơn và Vệ gia Thanh ba người lập tức lên tiếng phụ trợ, thêm dầu vào lửa.
Tiết Vạn Triệt trầm giọng nói:
- Theo ta thấy tay Mạc Vi này rất có vấn đề. Tuy nói giang hồ ngọa hổ tàng long, nhưng với hạng kiếm thủ cao minh như hắn, sao lại chưa bao giờ nghe qua tên tuổi?
Khấu Trọng trong lòng kêu hỏng bét, phen này ông trời cũng không có cách giúp đỡ.
Lý Kiến Thành an nhiên nói:
- Ta cũng từng hoài nghi hắn! Tuy nhiên hôm nay Tần vương có triệu kiến Mạc Vi, lại sai người tinh tường hỏi chuyện liên quan đến tình hình võ lâm Ba Thục. Tay Mạc Vi này đối đáp đâu ra đó rất rõ ràng chính xác, có thể thấy hắn đúng là kiếm thủ đến từ Ba Thục.
Nghe vậy Khấu Trọng lại càng rối tinh rối mù. Từ miệng Lôi Cửu Chỉ gã biết chắc chắn Từ Tử Lăng cải trang thành Mạc Vi gia nhập Hưng Xương Long. Mặc dù Từ Tử Lăng đã từng đến Ba Thục nhưng chỉ là lưu lại vài ngày, như cưỡi ngựa xem hoa, làm sao đủ tư cách đối đáp trôi chảy những chuyện liên quan đến Ba Thục?!
Khả Đạt Chí vươn người đứng dậy nói:
- Không cần biết là người ở đâu, để bản nhân qua bên đó cùng hắn vui đùa một phen.
Khấu Trọng lòng thầm kêu cha gọi mẹ, chỉ biết đưa mắt nhìn theo Khả Đạt Chí đi ra khỏi phòng. Cửa ải này làm sao hóa giải đây?
Trước khi Khả Đạt Chí ra khỏi cửa, Lý Kiến Thành đột nhiên gọi:
- Đạt Chí hãy mời tay Mạc Vi đó sang đây, bản Điện hạ muốn xem hắn là thần thánh phương nào?
Khả Đạt Chí dừng ngay lại, lớn tiếng đáp ứng, rồi mới đi ra khỏi phòng.