Đại Đường Song Long Truyện

Chương 381 : Oan gia lộ hẹp

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Khấu Trọng về đến phủ đệ Sa gia, tránh qua đại sảnh còn đầy khách nhân tiến về hậu viện, vừa lúc gặp Nhị công tử của Sa gia, Sa Thành Công hỏi:



- Mạc huynh đi đâu mới về? Tiểu đệ tìm đến khổ!



Khấu Trọng nhìn thấy cặp mắt của y còn vằn những tia máu, hiển nhiên tối qua đã đến thanh lâu ăn chơi suốt đêm. Y lại như đã đứng đó chờ đợi từ sớm, chắc cũng chẳng có gì hay ho. Khấu Trọng nghĩ vậy bèn tiên phát chế nhân nói:



- Tại hạ mới thật là khổ. Đến Trường An bận đến mù trời mù đất, lúc Nhị thiếu gia đang ngủ thì tiểu nhân đang đêm phải nhập cung. Thì ra là Quý phi nương nương truyền triệu ta vào cung để trị bệnh, vừa nãy lại phải đến chữa bệnh cho nhi tử của Công bộ Thượng thư Lưu đại nhân. Ài, số ta trời sinh thật là khổ mệnh! Hiện tại, ta muốn ngủ một giấc cho khoẻ chắc cũng chẳng được.



Sa Thành Công nhất thời ngẩn ra, đoạn nói:



- Vậy còn chuyện Mạc huynh hứa giúp ta một phen thì sao. Ai! Cũng vì trước đó ta đã đáp ứng với người ta rồi.



Khấu Trọng tuy không có thiện cảm nhưng cũng không có ác cảm với y, c



- Có phải chuyện của Thượng mỹ nhân không?



Sa Thành Công đỏ mặt xấu hổ, lộ vẻ yếu mềm ấp úng:



- Ta còn chưa có dịp hội kiến với Tú Phương tiểu thư. Hiện tại là muốn thỉnh lão huynh tới coi bệnh cho lão bản nương của Phong Nhã Các.



Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:



- Phong Nhã Các thật ra là địa phương quỷ quái nào?



Sa Thành Công đáp:



- Phong Nhã Các là một thanh lâu rất có tiếng sau Thượng Lâm Uyển. Phong Nhã Các do Thanh Thanh phu nhân một tay sáng lập và cũng là người điều hành, gần đây nàng thường bị đau dạ dày, nhìn lại chỉ có Mạc huynh mới có tài giúp nàng trị dứt căn bệnh này. Mạc huynh sao không trượng nghĩa giúp ta một lần.



Khấu Trọng cười:



- Nhị công tử chắc có tình ý với Thanh Thanh phu nhân rồi phải không?



Sa Thành Công bước tới choàng vai kéo gã rời khỏi hậu viện, đoạn vui mừng cười nói:



- Mạc huynh quả nhiên là người trọng tình nghĩa. Bất quá ta lại đang nghĩ đến con gái xinh đẹp khả ái của bà ta là Hỉ Nhi tiểu thư. Nàng ta tuy không có nét phong tình say đắm lòng người như Thanh Thanh phu nhân, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm thấy, Mạc huynh khi nào gặp tất sẽ thấy ta không phải hư ngôn.



Một cỗ xe ngựa được sắp sẵn tạổng môn phía sau hậu viện, xa phu vừa thấy hai người bước tới, lập tức mở cửa xe.



Khấu Trọng đột nhiên dừng bước, thắc mắc hỏi:



- Nhị công tử là người có địa vị, sao lại phải đi cổng sau?



Sa Thành Công ghé sát bên tai gã hạ giọng:



- Lúc đầu ta cũng là mới đến không biết gì về tình hình của Trường An, sau này mới nghe nói Tề Vương đang điên cuồng theo đuổi Thanh Thanh phu nhân, khiến cho rất nhiều người có lòng cũng không dám đến gần nàng ta. À! Lên xe rồi nói.



o0o



Từ Tử Lăng bước vào thương điếm có treo chiêu bài “Đồng Hưng Xã” trước cửa rồi lớn tiếng nói:



- Ai là lão bản, ta có một món hàng quan trọng cần vận chuyển đến vùng Dư Hàng, có thể ra bàn bạc chút không?



Cao Chiếm Đạo nhất thời chấn động, cung tay chào khách, một mặt kêu hạ nhân lập tức bày biện tiếp đón, đoạn bước lại đáp:



- Đến Dư Hàng đường xá xa xôi núi sông cách trở, lão huynh có đủ tiền trả không?



Từ Tử Lăng mỉm cười:



- Tìm chỗ nào ngồi xuống rồi nói.




o0o



Mỹ nhân mà Khấu Trọng gặp chính là kỹ nữ xinh đẹp Thanh Thanh mà hai gã mấy năm trước đã gặp ở quận Tân An.



Ngày đó gã và Từ Tử Lăng vì trốn chạy “cha hờ” Đỗ Phục Uy đã chui vào một thanh lâu nổi tiếng để tị nạn. Lúc đó Thanh Thanh vì muốn bỏ trốn cùng tình lang đã nhờ hai gã yểm hộ, sau đó phác giác mục đích của tình lang chỉ là đoạt tài đoạt sắc, được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trượng nghĩa ra tay cứu nàng và tỳ nữ Hỉ Nhi thoát khỏi cảnh bất hạnh. Bất quá lúc đó Thanh Thanh lại không lĩnh tình, còn buông những lời ác độc, khiến song phương đều không thoải mái dẫn đến phân ra đường ai nấy đi. Không ngờ là gặp lại chủ tỳ bọn họ ở đây, lại có thể tự mình đứng ra kinh doanh mở một thanh lâu có danh tiếng bất phàm như vậy. Thế mới biết thế sự khó dự liệu, chuyện này cũng vậy.



Thanh Thanh thấy gã đang trợn mắt ngó mình, lên tiếng hỏi:



- Vị này chắc là Mạc tiên sinh! Mạc tiên sinh vì cớ gì lại nhìn thiếp thân như vậy, có phải đã nhìn ra thiếp thân mang bịnh nan y khó trị?



Khấu Trọng biết mình thất thố, ho khan một tiếng rồi đáp:



- Thanh Thanh phu nhân đích thật bệnh tại tràng vị, dường như cũng đã 4,5 năm rồi.



Thanh Thanh vừa kinh vừa mừng, ngạc nhiên nói:



- Tiên sinh quả nhiên y thuật như thần, chỉ mới nhìn qua mà có thể biết được bệnh trạng của thiếp thân. Mạc tiên sinh mời an toạ, dâng trà



Khấu Trọng trong lòng cảm thán, nhớ lại mấy năm trước gặp nàng, mỹ nữ này thật khoẻ mạnh vui vẻ, hiện tại nét sầu thảm thâm toả trên mi, rõ ràng do vì bị người tình năm đó lừa gạt nên tâm trí uất ức nan giải, thân thể cũng vì vậy mà sinh ra bệnh. Chỉ nghe giọng nàng tuỳ tiện nói ra cách nhìn đối với những nam nhân tuấn tú, thì có thể hiểu nàng đối với việc năm xưa thuỷ chung vẫn khó quên.



Sa Thành Công nhận lấy chén trà, cố ý thổi phồng Khấu Trọng nói:



- Mạc tiên sinh đây thật xứng danh là thần y, ngay cả quái bệnh (quái tật) của Trương nương nương tiên sinh cũng có cách trị, có bệnh nào mà có thể làm khó được tiên sinh?



Khấu Trọng không muốn nghe y nói cũng không muốn nhìn mặt y nữa bèn lên tiếng:



- Nhị công tử nếu không cảm thấy phiền xin để tiểu nhân ở đây một mình yên tĩnh xem mạch khám bệnh cho phu nhân.



Sa Thành Công cảm thấy mất mặt, nhưng không biết làm sao hơn, chỉ đành bước theo hai tỳ nữ lui ra ngoài.



Khấu Trọng tiến đến gần Thanh Thanh rồi ngồi xuống, đưa ba ngón tay đặt vào cổ tay Thanh Thanh, nhớ lại tình cảnh ngày xưa, thở dài nói:



- Chứng bệnh phu nhân do tâm kết uất ức mà thành, ảnh hưởng đến sinh hoạt và ăn uống không điều độ, phương thuốc cho tâm bệnh là cần giải tâm kết. Phu nhân phải chăng có việc gì không thể giải quyết?



Thanh Thanh dường như bị nói chạm đến tâm sự, cười khổ nói:



- Tiên sinh chẩn bệnh thật chính xác, phải chăng bệnh của ta quả khó có thuốc gì chữa lành?



Khấu Trọng lần đầu cảm thấy minh quả thật là thần y, chân thành nói:



- Thật ra tiểu nhân có thể dùng thuật châm cứu, tạm thời trấn áp cơn đau của phu nhân, nhưng đây chỉ là phương pháp nhất thời, qua thời gian sau bệnh lại trở cơn, thật khó mà trị dứt căn.



Thanh Thanh u oán nói:



- Tiên sinh đã tận hết sức rồi, chẳng qua căn bệnh của ta thật khó mà chữa, thiếp thân chỉ biết tự trách mình, đâu dám trách Mạc tiên sinh.



Khấu Trọng buột miệng khuyên lơn:



- Chuyện quá khứ hãy xem như là mây khói chẳng đáng nghĩ tới, phu nhân hà cớ gì phải giữ mãi những chuyện đau thương đó?



Thân hình yêu kiều của Thanh Thanh nhất thời run lên:



- Tiên sinh biết chuyện trước đây của thiếp thân sao?



Khấu Trọng trong lòng thầm kêu hỏng bét, mới biết bản thân nhất thời không đè nén được cảm tình, lỡ lời nói ra.



(