Đại Đường Song Long Truyện

Chương 386 : Đối mặt khiêu chiến

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Khấu Trọng đưa ngựa cho người hầu của Sa gia trông coi, sau đó đến trang viện bí mật của Hầu Hy Bạch để tìm Từ Tử Lăng. Lúc này Hầu Hy Bạch vừa mới ly khai, chỉ còn Từ Tử Lăng và Lôi Cửu Chỉ đang nghiên cứu đổ thuật, chuẩn bị quay lại Minh Đường Oa đại sát tứ phương.



Khấu Trọng quay về phía hai người nói:



- Lý Nguyên Cát quay về rồi!



Từ Tử Lăng đã sớm biết chuyện này, không hề ngạc nhiên gật đầu đáp:



- Bởi vì có người đã giả mạo bọn ta nhập quan. Lý Nguyên Cát đương nhiên phải quay lại để đối phó.



Khấu Trọng tỏ vẻ kinh ngạc:



- Ngươi không ngờ lại biết rõ hơn cả ta!



Lôi Cửu Chỉ rót trà cho gã, đoạn đem lời Hầu Hy Bạch ra nói lại một lượt.



Khấu Trọng mân mê chén trà, trầm ngâm giây lát rồi nhíu mày hỏi:



- Người đã giả mạo bọn ta nhập quan không hiểu là muốn hại bọn ta hay muốn giúp bọn ta đây?



Nếu như bọn họ vẫn chưa nhập quan thì mạng lới tình báo của Dương Văn Can, lâu nay vẫn được căng ra để đón lõng bọn Khấu Từ, vì nghĩ hai gã đã nhập quan nên không hoạt động tích cực nữa; như vậy đương nhiên bọn họ có thể tiến vào Quan Trung một cách dễ dàng hơn.



Nhưng nếu xét đến việc Khấu Từ giờ đã ở Trường An, lại có người giả dạng hai gã hiện thân ngoài Quan Ngoại tiến nhập Quan Trung, tự nhiên làm người khác không còn hoài nghi thân phận của bọn họ nữa. Chỉ là khi đó mọi người đều nghĩ hai người đã vào Quan Trung, từ đó đề cao cảnh giác, áp lực theo đó sẽ gia tăng rất lớn.



Từ Tử Lăng trầm giọng đáp:



- Chúng ta không thể khinh địch được. Người chủ mưu việc giả mạo nhập quan này khẳng định biết rất rõ tác phong và tính tình của bọn ta.



Lôi Cửu Chỉ ngẩn ra hỏi:



- Sao đệ lại nói như vậy?



Khấu Trọng ngả người ra sau ghế cho thoải mái rồi đáp:



- Lời Lăng thiếu gia rất có lý. Nếu như ta không nhầm, đó chính là thủ đoạn của Loan yêu nữ. Có thể nàng ta còn biết Mạc thần y chính là Khấu Trọng ta. Vì vậy cố ý dùng cách này để gia tăng áp lực, ép bọn ta phải sớm đào Dương Công bảo khố lên.



Lôi Cửu Chỉ biến sắc hỏi:



- Sao lại không phải là Thạch Chi Hiên hay Triệu Đức Ngôn mà lại là yêu nữ này?



Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý với ý kiến của Khấu Trọng:



- Bởi vì nàng ta biết bọn ta rõ nhậm chí còn hiểu rõ đặc điểm khí công Trường Sinh Quyết. Người khác thấy Mạc Nhất Tâm tinh thông y thuật thì không lấy làm nghi ngờ. Nhưng đổi lại là Loan Loan, nếu nàng ta biết được cách thức trị bệnh của tên thần y họ Mạc này thì ngay lập tức có thể nhìn ra đó là thủ pháp của Khấu Trọng.



Lôi Cửu Chỉ trong lòng lo lắng hỏi:



- Việc này nghiêm trọng phi thường, vậy bọn ta nên ứng phó thế nào?



Khấu Trọng cười đáp:



- Huynh đừng lo! Âm Quý Phái tuyệt không tiết lộ bí mật trân quý này ra ngoài đâu, bời vì bọn chúng còn muốn độc chiếm Tà đế xá lợi mà, thậm chí còn phải nỗ lực giúp đỡ bọn ta. Chuyện chúng đóng giả bọn đệ nhập quan chính là nhằm để thúc ép mà thôi.



Sau đó lại khổ sở nói tiếp:



- Tối mai trong cung tổ chức tiệc yến hàng năm. Lý Uyên chỉ định đích danh tiểu đệ phải tham gia, chuyện này đúng là nhức đầu.



Từ Tử Lăng điềm đạm nói:



- Phiền não của ngươi cũng giống ta rồi. May là Dương Hư Ngạn có lẽ cũng phải tham dự dạ yến này, vì vậy chỉ cần bọn ta thu xếp ổn thoả là có thể đối phó được.



Nói rồi mang tình hình của Hầu Hy Bạch ra thuật lại.



Khấu Trọng bỗng nhiên song mục sáng rực nói:



- Tối mai khẳng định là lúc tìm bảo tàng thuận lợi nhất, bởi vì tất cả mọi người đều tập trung trong hoàng cung, sau khi chè chén no say, chắc không có ai nghĩ đến việc tuần tra xung quanh đề phòng người khác tìm kiếm bảo Lăng thiếu gia nghĩ sao?



Từ Tử Lăng lạnh lùng hỏi:



- Ngươi biết bảo tàng ở đâu rồi chắc?



Khấu Trọng mười phần tin tưởng đáp:



- Sáng mai sau khi chẩn mạch cho Trương mỹ nhân xong, tiểu đệ đã được Công bộ thượng thư đại nhân Lưu Chánh Hội hứa cho xem toàn bộ tư liệu kiến trúc khu vực xung quanh Dược Mã Kiều. Chỉ cần tìm ra chỗ nào năm đó được xây lại hoặc được Dương Tố tự thân đốc thúc, sẽ có thể tìm thấy cửa vào bảo tàng. Tránh nhiệm nặng nề này cứ đặt lên người tiểu đệ đi!



Lôi Cửu Chỉ đã dần quen với tác phong của gã, bèn trịnh trọng đề tỉnh:


Ánh mắt sắc bén của Tề Vương Lý Nguyên Cát chiếu lên người gã, vẫy tay ngạo mạn tỏ rõ thân phận của mình, chỉ gã chỗ ngồi rồi cười nói:



- Danh tiếng của Mạc tiên sinh như sấm động bên tai, xin mời ngồi!



Một người đang ngồi cạnh Lý Nguyên Cát, chính là Thanh Thanh, sắc mặt đã tươi nhuận lại, nàng trịnh trọng đứng lên mỉm cười cảm kích hướng đến hắn chào hỏi.



Khấu Trọng tận lực giữ cho thần thái không được lộ một chút sơ hở nào, đưa mắt đảo một vòng. Ngoài Vi Chánh Hưng ở cạnh Sa Thành Công, còn có chưởng môn Mai Tuần của Nam Hải Phái; đại tướng của Lý Nguyên Cát là Tần Vũ Thông, kẻ này thân thủ ngang với Trưởng Tôn Vô Kỵ; Uất Trì Kính Đức của Thiên Sách Phủ; còn có một cao thủ của Lũng Tây Phái đã từng bị gã đả thương “Liễu diệp đao” Điêu Ngang.



Có hai người gã không nhận ra. Một là lão già có sắc mặt kênh kiệu, thần tình vênh váo. Một là vị trung niên mặc quan phục.



Những lời khách khí lắng xuống, Lý Nguyên Cát giới thiệu với Khấu Trọng từng người một. Lão già kia không ngờ lại là Kim Đại Xuân, phái chủ của Lũng Tây Phái, sư phó của Điêu Ngang.



Vị mặc quan phục là Vũ Văn Bảo, một tướng tâm phúc khác của Lý Nguyên Cát giữ chức “Hộ Quân”.



Luận thực lực, nếu thân phận của Khấu Trọng bị lộ, kể cả hắn có ba đầu sáu tay cũng phải bỏ cái ý tưởng phá vây chạy trốn. Nghĩ đến điểm này, Khấu Trọng thầm hạ quyết tâm quy toàn lực bồi tiếp Vi Chánh Hưng.



Rượu được ba tuần. Lý Nguyên Cát cười lên ha hả nói:



- Tối nay bọn ta uống rượu thật vui, ngàn vạn lần không vì bổn vương ngồi đây mà phải giữ lễ tiết. Tất cả cứ tuỳ tiện đi.



Sơn hào hải vị liền được dọn ra.



Hỉ Nhi sau đó tiến vào trình bày màn ca vũ. Sa Thành Công đương nhiên nhìn thấy như say như mê, không thể tự chủ được.



Hỉ Nhi lúc này đã trưởng thành đầy đủ, quả thật đẹp như hoa như ngọc, làm lu mờ cả nhan sắc đang tỏa sáng rực rỡ của Thanh Thanh. Không lạ khi nàng ta lại có nhiều người ngưỡng mộ như vậy, ngay cả tiểu tử Sát Kiệt cũng không thể kìm nén nổi tình cảm.



Khúc hát vừa xong, Lý Nguyên Cát liền mời Hỉ Nhi ngồi xuống bên cạnh Mai Tuần. Sa Thành Công tuy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi,nhưng cũng đành phải chịu.



Như Khấu Trọng thấy, luận gia cảnh Sa Thành Công giầu hơn đa số người ở đây, nhưng một là hắn cũng mới đến đây, hai là bản thân khiếm khuyết quyền vị thân phận, nên dù trong tiệc mọi người đối với hắn rất lịch sự, nhưng thật ra không ai coi hắn vào đâu. Đổi lại là Sa Thiên Nam thì mọi chuyện đã khác.



Lý Nguyên Cát vui vẻ nói:



- Không gặp vài tháng, Hỉ Nhi vô luận là cầm kỳ ca vũ đều vô cùng tiến bộ. Đã phiền nàng phải đến đây, chúng ta nên kính nàng một chén.



Mọi người đồng thời cạn chén.



Lý Nguyên Cát sau đó nháy mắt ra hiệu cho phái chủ Lũng Tây Phái Kim Đại Xuân một cái. Kim Đại Xuân cười cười, hướng Khấu Trọng hỏi:



- Nghe nói Mạc tiên sinh chẳng những y đạo như thần, mà còn tinh thông võ nghệ, không biết gia truyền tuyệt học của tiên sinh là từ lộ phái nào ở phương nam vậy?



Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi:



- Mạc tiên sinh không ngờ lại đến từ phương Nam. Theo khẩu âm thì không nghe ra được.



Khấu Trọng nếu mà không biến đổi khẩu âm, nàng nghe thấy sẽ nhận ra ngay gã đến từ Dương Châu mất. Hắn bèn trước tiên hướng Thanh Thanh cười gật đầu. Nàng khẽ run người một cái, tựa như đã nhận ra nhãn thần của gã. Hại Khấu Trọng hồn phi phách tán, vội chuyển mục quang sang Kim Đại Xuân cười khổ đáp:



- Võ công tiểu nhân toàn do gia thúc truyền lại. Người dậy gì tiểu nhân luyện đó, tên gọi chính thức chắc là "Hỗn nguyên đồng tử công", còn nói là theo lộ phái nào, chắc phải hỏi người mới biết rõ được.



Nhãn thần Mai Tuần săm soi khuôn mặt gã, chăm chú như muốn thấu qua, giọng nói lại vô cùng bình hoà nhẹ nhàng:



- Lệnh thúc kiêm tu y đạo võ học cao thâm như vậy, đáng nhẽ phải là nhân vật vang danh ở phương nam. Chắc tại hạ là người thô lậu kém hiểu biết, nên chưa bao giờ nghe nói tới người như lệnh thúc. Quả là một việc rất kỳ quái.



Thường Hà cười nhạt:



- Thế mới có câu ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’. Võ lâm Trung Nguyên là nơi ngoạ hổ tàng long. Thúc thúc của Mạc tiên sinh chính là một cao nhân dị sỹ không màng danh lợi. Mai chưởng môn chưa nghe qua, cũng là một việc bình thường thôi!



Lời phản bác này quả là không khách khí. Lý Nguyên Cát nghe cũng phải nhíu mày. Nhưng Thường Hà là người quan trọng trong hoàng cung, được Lý Uyên và Lý Kiến Thành sủng tín. Lý Nguyên Cát tự nhiên không muốn đối chọi với hắn.



Mai Tuân làm như lời nói đó không có chút ngỗ ngược nào, gật đầu cười đáp:



- Lời Thường đại nhân nói rất phải.



Khấu Trọng thấy Thường Hà không hề nghĩ đến nguy hiểm bản thân khi mạo phạm Lý Nguyên Cát, đứng ra bênh vực cho gã, càng khẳng định Thường Hà quả là người có nghĩa khí. Hào tình Khấu Trọng nổi lên, gạt hết mọi lo lắng, an nhiên cười đáp:



- Gia thúc thường dậy làm người sợ nhất là danh tiếng, lại dạy luyện võ là dùng để cứu người, mới đem võ công và y thuật dung hợp lại, tạo thành lối mới, không giống các gia phái khác.



Vi Chánh Hưng ho khẽ một tiếng rồi nói:



- Nói đến y học, Vi mỗ có một việc muốn thỉnh giáo Mạc tiên sinh.



Khấu Trọng cứng cỏi đáp:



- Mời Vi tiên sinh chỉ giáo.



Chuyện gã sợ nhất, cuối cùng đã tới.