Đại Đường Song Long Truyện

Chương 400 : Thái Cực dạ yến

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Trong lúc gã còn đang tối tăm mặt mũi giữa đám đông thì Mai Tuần vỗ vai gã lên tiếng:



- Tiểu đệ có việc phải đi! Hẹn Mạc tiên sinh lúc nữa cùng uống rượu nghe hát, tiểu đệ xin được làm chủ.



Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:



-Mai chưởng môn phải đi đâu vậy?



Thường Hà vừa cười vừa xen vào:



- Nào phải Mai chưởng môn phải đi đâu, chẳng qua là có chỗ ngồi đặc biệt nên tạm thời phải chia tay chúng ta vậy.



Mai Tuần cất tiếng cười lớn rồi quay mình bước đi.



Thường Hà kéo Khấu Trọng đi lại gần phía bàn chủ tọa, hạ giọng giải thích:



- Ở nơi này Kiến Thành thái tử có tám ghế, Tần Vương có sáu ghế, còn Tề Vương được sắp xếp bốn ghế. Đây là những vị trí tôn quý nhất, Mai Tuần chính là ngồi ở chỗ Tề Vương đó.



Khấu Trọng giờ đã minh bạch, nói:



- Chắc là tiểu đệ cùng Thường Hà đại gia cùng ngồi ở chỗ của Thái tử Điện hạ rồi. Có phải vậy không?



Thường Hà cười đáp:



-Lão ca ngươi thì lại là tân khách đặc biệt, được ngồi ở chỗ của Hoàng thượng cơ, đi nào!



Khấu Trọng vừa tiến lại ghế ngồi ở hàng thứ ba, hai đại quan ngồi đó liền đứng dậy chào:



-Mạc tiên sinh, mời ngồi!



Khấu Trọng định thần nhìn kĩ, hóa ra là Lưu Chánh Hội cùng vị quan ở Ngoại Sự Tỉnh là Ôn Ngạn Bác, người mà hôm nay gã đã gặp ở Tứ Phương lâu, liền lập tức đáp lễ.



Lưu Chánh Hội tự mình giới thiệu với gã các quan khách ngồi đó, tất cả đều là những người đứng đầu các bộ hoặc các địa phương của Đại Đường.



Khấu Trọng ngồi xuống giữa Lưu Chánh Hội và Thường Hà, bỗng thấy ở đó vẫn còn hai ghế chưa có ai ngồi.



Trong lúc đàm luận dăm câu ba điều với mọi người, Khấu Trọng không kìm được hỏi:



- Còn ai vẫn chưa tới vậy?



Lưu Chánh Hội cười đáp:



- Việc đó thì phải hỏi lão Ôn kia mới biết được.



Ôn Ngạn Bác nói:



- Đó là khách ngoại quốc quan trọng, theo lễ mà nói thì chúng ta nên chờ họ, không nên để họ phải đợi. Tiểu đệ phải ra đây một chút.



Khấu Trọng vẫn chưa yên tâm, ghé sát lại gần Thường Hà hỏi:



- Loại yến hội này thật khiến người ta buồn bực muốn chết, rốt cuộc đến lúc nào thì mới ra ngoài chơi được?



Thường Hà cũng nhỏ giọng đáp:



- Ta vốn tưởng huynh được bố trí ngồi ở chỗ Thái tử Điện hạ, chỗ đó có khi còn trốn ra được, hiện tại thì...



Lưu Chánh Hội thấy hai người chụm đầu lại thì thầm, tò mò hỏi:



-Có chuyện gì thế?



Khấu Trọng cười khổ nói:



-Không có gì! Đại kế ra ngoài du ngoạn của tại hạ thế là đi tong rồi.



o0o




Kê đạp liên hoa vạn tuế xuân



Đế cung tam ngũ hí xuân thai



Hành vũ lưu phong mạc đố lai



Tây vực đăng luân thiên ảnh thụ



Đông hoa kim khuyết vạn trọng khai”



Tạm dịch:



”Hoa lạc ngoài hiên mưa ướt sân,



Trường An ca khúc thái bình nhân



Rồng mây rực rỡ trời cao rộng,



Hoa nở trần gian mãi mãi Xuân



Hoàng cung vui đón tiết Xuân sang,



Mưa nhẹ gió bay khắp nẻo đàng.



Cảnh sắc trời Tây ngàn xưa cổ,



Hoa nở phương Đông vạn xóm làng”



Tiếng hát vừa dứt, đèn nến trong điện phụt tắt, trên tay mỗi ca kỹ liền xuất hiện một cái đèn lồng sặc sỡ, ánh sáng tỏa ra cũng nhảy múa theo người, không gian trong đại điện biến hóa không ngừng theo ánh lửa, người người xem ca vũ đều như say như mê.



Khi đèn đóm trong điện sáng trở lại, đoàn ca vũ kỹ đã rút khỏi đại điện từ lúc nào.



Những tiếng tán thưởng nổi lên ồn ào khắp nơi.



Vị đại thần ngồi kế bên Khấu Trọng vừa vỗ tay vừa hướng tới Thượng Tú Phương tán tụng:



- Tú Phương tiểu thư biên đạo ra vũ khúc này thật sự tinh diệu tuyệt luân, khiến mọi người bội phục.



Khấu Trọng giờ đã hiểu tại sao Thượng Tú Phương lại có mặt ở Thượng Lâm uyển, nguyên do là nàng phụ trách huấn luyện đoàn ca kỹ biểu diễn vũ khú



Thượng Tú Phương vội lên tiếng đáp tạ, nói mấy lời khiêm tốn.



Lúc này, cao lương mỹ vị đã được dọn lên, rượu cũng được rót đầy chung, nhất thời không khí nhiệt náo bao trùm khắp mọi chỗ.



Tiếp đó Lý Uyên hướng tới chúng nhân chúc rượu, mọi người cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.



Phía dưới kia, Từ Tử Lăng trong lòng chợt có cảm giác, Đại Đường thanh thế như mặt trời trên cao, dạ yến tối nay thật sự thể hiện khí thế cao tuyệt đó. Nếu như trong Đường thất không có tranh đấu quyền lực, thì Đại Đường quả thật là có cái thế thùy dữ tranh phong, không thể đối chọi lại được.



Sau khi rượu được ba tuần, ba trăm cấm quân vệ sỹ thân mang chiến giáp từ ngoài cửa tiến vào, bày thành các loại trận thế, tay cầm đao thương kiếm thuẫn, biểu diễn một loạt “binh trận” đẹp mắt để giúp vui.



So với vũ khúc tuyệt diệu trước đó, thì binh trận này lại có đầy vẻ dương cương, nhưng cũng khiến cho chúng nhân mê hoặc.



Màn biểu diễn “binh trận” vừa kết thúc, Lý Kiến Thành dẫn Lý Thế Dân, Lý Nguyên Cát cùng vương thân quốc thích hướng tới Lý Uyên chúc rượu, làm không khí càng lúc càng sôi nổi thêm.



Sau khi chúc rượu xong, Lý Kiến Thành vươn người dứng dậy, cao giọng nói:



- Đại Đường ta vốn khởi binh từ Thái Nguyên, đã trải qua nhiều lần chiến đấu, dùng võ để lập quốc, lại chiêu nạp được hiền tài bốn phương. Buổi tiệc tối nay, theo truyền thống của Đại Đường, không thể thiếu chuyện tỷ võ được. Bản điện hạ sẽ mở đầu, nay phái xuất Trường Lâm quân đô úy Khả Đạt Chí tướng quân, tiếp nhận khiêu chiến, chỉ điểm tới là dừng, bất kể thắng bại thế nào, hai bên đều được thưởng mười lượng hoàng kim để trợ hứng.



Trong điện lập tức tiếng hò la phấn khích nổi lên rầm rầm.



Từ Tử Lăng trong lòng thầm kêu, không ngờ chuyện tỉ võ lại đến nhanh như vậy.



Trước ánh mắt chúng nhân, Khả Đạt Chí vươn người đứng dậy, ngang nhiên bước tới trước điện, hướng tới Lý Uyên mà quỳ xuống.