Đại Đường Song Long Truyện

Chương 411 : Vô tâm tháp liễu

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Từ Tử Lăng thông qua thủ pháp liên lạc, tới gặp Lý Tịnh tại một ngôi nhà nhỏ ở phía Nam thành. Lý Tịnh không vòng vèo, hỏi thẳng:



- Ngươi còn có một thế thân khác phải không?



Từ Tử Lăng cười đáp:



- Đó là Hầu Hy Bạch giả trang. Nếu không, làm sao có thể giấu được Tần Vương. Mọi việc đều bất đắc dĩ cả, mong Lý đại ca chuyển lời xin lỗi tới Tần Vương giúp bọn ta.



Trong tiểu sảnh, ngoài hai người đang ngồi trò chuyện không còn một ai. Lý Tịnh than:



- Vốn là đang tốt đẹp mà! Tại sao đột nhiên lưu thư bỏ đi, liên lụy tới Tần Vương phải vội vàng vào cung chịu tội với Hoàng Thượng. Kỳ lạ là Hoàng Thượng không hề mượn cớ trách tội Tần Vương.



Từ Tử Lăng nói:



- Mạc Vi không thể không biến mất. Nguyên nhân trong đó cực kỳ phức tạp. Bọn ta cũng không thể lộ sơ hở để người khác có thể nắm được.



Tiếp đó gã nói với Lý Tịnh việc Vân soái muốn gặp Lý Thế Dân, nhưng không hề giải thích dài dòng các chuyện có liên quan.



Lý Tịnh nghe xong mừng rỡ, cất tiếng:



- Bọn ta vẫn luôn nghĩ đến việc cùng Tây Đột Quyết áp chế khí thế hung hăng của Đông Đột Quyết Hiệt Lợi. Hiện tại đã có Đột Lợi đứng về phía bọn ta, nếu lại có thể kết thành liên minh với Tây Đột Quyết, Hiệt Lợi chuyến này tất gặp hoạ lớn!



Đoạn Lý Tịnh rút trong tay áo ra một tấm bản đồ, trải ra trên chiếc kỷ trà giữa hai người rồi nói:



- Ngươi xem đi! Đây chính là khu vực săn bắn ở Chung Nam sơn. Ngày kia Hoàng Thượng sẽ cùng với Tần vương và Tề vương đến đây săn bắn. Thái tử điện hạ ở lại trấn giữ Trường An. Bọn ta sẽ ở đây khoảng bảy, tám ngày gì đó.



Từ Tử Lăng nhìn thật kỹ tấm bản đồ, rồi chỉ vào một nơi trong đó hỏi:



- Đây là nơi nào?



Lý Tịnh khen ngợi:



- Tử Lăng thật có nhãn quan! Đây là Lộc cốc rất nổi tiếng, nơi có nguồn nước chảy từ Chung Nam sơn xuống, lại thêm núi non bốn bề che chắn hàn phong. Vì vậy vào mùa đông, hầu hết muông thú đều ẩn vào trong cốc. Do đó đây là nơi rất lý tưởng để săn bắt. Thời xưa, Thủy Hoàng Doanh Chính mỗi mùa đông đều đến đây đi săn.



Tử Lăng nói:



- Đây rõ ràng là nơi thuận lợi nhất để phục kích. Nếu có thể phong kín cửa cốc, kẻ lọt vào bên trong cốc coi như ô hô ai tai.



Lý Tịnh gật đầu đồng ý:



- Nếu là vào mùa hè, chỉ cần cắt đứt liên hệ trong ngoài cốc, đồng thời nhắm hướng trong cốc mà phóng hỏa tiễn, dùng lửa đốt rừng, trong cốc cho dù là thiên binh vạn mã cũng chỉ có nước nằm chờ chết. Nhưng hiện tại, làm gì cũng gặp phải lớp tuyết dày che phủ. Chỉ có hỏa khí đặc chế mới có thể phát huy tác dụng, hoặc là tưới dầu lên thân cây mà đốt. Tuy nhiên, khi lửa cháy, tuyết sẽ tan chảy thành nước dập tắt lửa, cho nên cuối cùng tác dụng cũng không lớn.



Từ Tử Lăng đáp:



- Lý đại ca nói rất chính xác. Kế hoạch của bọn chúng chính là dùng hoả khí. Không có khả năng đốt rừng nhưng có thể đổi thành đốt doanh trại.



Lý Tịnh lấy làm ngạc nhiên. Từ Tử Lăng giải thích:



- Dùng lửa đốt rừng, làm nhiều lợi ít. Hơn nữa, hỏa khí có hạn, khó có thể tạo ra sức công phá lớn. Theo đệ thấy, Dương Văn Can muốn lợi dụng địa thế trong cốc, bốn bề núi cao ngăn gió, dùng độc hỏa khí để phóng chất độc và khói độc. Chỉ cần đốt ở nơi đầu gió, khói độc sẽ bay đến mọi ngõ ngách trong cốc giết người, vô phương kháng cự. Tuy chưa chắc giết hết những người ở trong cốc, nhưng có thể làm nao lòng quân, tạo tâm lý lo sợ, khi đó bọn chúng sẽ dễ bề thu thập.



Lý Tịnh sắc mặt đại biến:



- Bọn ta nhất thời không nghĩ đến điểm này. Kế đó quả nhiên vô cùng cay độc.



Từ Tử Lăng lại hỏi:



- Theo lệ thường, các người có dựng trại qua đêm trong cốc không?



Lý Tịnh gật đầu:



- Hoàng Thượng thường cho dựng trại trong cốc để săn bắt khoảng ba ngày. Do sợ người đông làm muông thú trong cốc hoảng sợ nên ngoài văn võ đại thần, chỉ có hơn trăm cận vệ đi theo. Đây quả là cơ hội tốt để bọn chúng hạ thủ. Nhưng mà bọn ta bên ngoài còn có khoảng hai ngàn vệ binh tinh nhuệ chốt giữ cửa cốc.



Từ Tử Lăng lạnh lùng nói:



- Thì ra Dương Văn Can còn muốn giết cả Lý Uyên. Nếu binh lực của hắn trên dưới vạn người, lại bất ngờ tập kích thì sao? Đừng quên bên cạnh Tần vương còn có nội gian, đến lúc hỗn loạn có thể dùng những thủ pháp đặc biệt thông báo cho Dương Văn Can vị trí của Tần Vương. Khi đó, dù trong đêm tối, kẻ địch vẫn biết được mục tiêu công kích là ở đâu.
Khấu Trọng tán dương:



- Thì ra nhị thiếu gia đối với hỏa khí tinh thông như vậy. Lô hàng lợi hại thế, có phải để tặng cho Kiến Thành Thái tử không?



Sa Thành Công nói:



- Là bán hay tặng, thân phụ còn chưa có chủ ý. Việc này ngàn lần không thể nói cho người khác biết. Vì Mạc tiên sinh là bạn tốt của ta nên mới nói cho ngài đó. Sa gia ta đối với việc vận chuyển và cất giữ binh khí đều có phương pháp bảo an nghiêm mật, không thể tiết lộ cho người ngoài. Tuy nhiên, tiên sinh đương nhiên không phải người ngoài rồi.



Khấu Trọng đối với thu hoạch bất ngờ này vô cùng mãn ý, gã vỗ vỗ vai Sa Thành Công:



- Nhị thiếu gia yên tâm, ngài không tin ta thì còn tin ai nữa?



Khấu Trọng cuối cùng cũng đoán ra người Hồng phu nhân muốn Từ Tử Lăng đối phó chính là đại thiếu gia Sa Thành Tựu. Nhưng gã vẫn còn chỗ khúc mắc chưa hiểu. Cho dù Sa Thành Tựu đánh thua cỡ nào chăng nữa, dựa vào tài lực của Sa gia vẫn có khả năng chi trả, không đến nỗi phải bồi thường hỏa khí. Hơn nữa, Sa Thành Tựu mặc dù ham mê đổ bác nhưng bình thường vẫn luôn thận trọng tự chủ, chắc chắn hiểu rõ việc chuyển tải một lượng lớn hỏa khí cho các nhân vật bang hội có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng khó lường. Thiếu nợ trả tiền, không lý gì thiếu nợ trả hỏa khí? Có điều, Hồng phu nhân đã có kế hoạch này, chắc là phải có tính toán đâu ra đó rồi.



Lại nghe tiếng Sa Thành Công vang lên bên tai Khấu Trọng:



- Hành vi xấu xa của Khả Đạt Chí, ta đã hỏi được rõ ràng. Bây giờ ta sẽ nói vài điều chính yếu cho tiên sinh, mong tiên sinh nói lại cho Hỉ Nhi.



Tinh thần Khấu Trọng sớm đã để ở nơi khác, những lời của Sa Thành Công phút chốc biến thành gió thoảng bên tai.



o0o



Khi “Ung Tần” Từ Tử Lăng vừa đến phía ngoài Minh Đường Oa, dòng người đợi trước đổ trường cuối cùng đã không còn thấy. Tuy nhiên tại đại môn vẫn rất nhiều người đi đi lại lại, đông đúc náo nhiệt.



Sau khi vào trong sòng bạc, thấy những con bạc vây quanh bàn đánh bạc chật như nêm cối, huyên náo ồn ào. Có kẻ vui mừng hớn hở, kẻ khác lại than thở hối hận. Tất cả tình cảm hỷ, nộ, ái, ố của chúng sinh đều thấy ở đây.



Tại nơi tập trung đông người như thế này, Từ Tử Lăng bất giác có cảm giác an toàn giả tạo. Sau khi cáo biệt Lý Tịnh, gã gần như chạy một mạch đến Bắc Lý, trên đường cũng gặp khá nhiều nhân vật võ lâm. Tuy là họ không mấy để ý đến Từ Tử Lăng nhưng gã vẫn cảm thấy lo lắng, không hề dễ chịu chút nào.



Hôm nay do người đi đường đông đúc hơn ngày thường, lại thêm nhiều người ở xa đến tìm nhiệt náo, vậy nên gã chẳng hề gặp ánh mắt nghi ngại nào. Khi những ngày hỷ khánh này qua đi, gã đi nhanh như vậy trên phố, không làm cho người ta hoài nghi mới là lạ. Vậy nên nếu trong hai ba ngày này vẫn không tìm được Dương công bảo khố, có lẽ chỉ đành khuyên Khấu Trọng buông tay rời khỏi Trường An.



Gã vừa bước chân vào Thiên Hoàng sảnh, một nhân vật bang hội bước đến đon đả:



- Ung gia, đi lối này. Tiểu nhân là Lý Chân.



Từ Tử Lăng theo hắn rời Thiên Hoàng sảnh, còn cho rằng sẽ đến một sảnh khác dành cho khách quý, nào ngờ hắn dẫn Tử Lăng theo hướng đại môn.



Từ Tử Lăng lấy làm lạ hỏi:



- Lý huynh muốn đưa tiểu đệ đến đâu?



Lý Chân đáp:



- Hôm nay đổ trường quá đông người, tai vách mạch rừng. Hồng phu nhân sai tiểu nhân đưa Ung gia đi gặp phu nhân, Ung gia xin cứ yên tâm.



Trong lòng Từ Tử Lăng chợt cảm thấy không thỏa đáng. Với địa vị của Hồng phu nhân, nếu sợ người đông, tai vách mạch rừng, đã có thể tiếp gã trong phòng Quý Tân ở Đại Tiên đường, hà cớ gì phải phiền phức như thế.



Từ Tử Lăng cũng không biết nên làm gì bây giờ.



Nếu như đột nhiên cự tuyệt, thật không hợp lý chút nào, trừ phi trong lòng gã có điều gì mờ ám. Lúc đó càng khiến phe Dương Văn Can nghi ngờ thêm, chắc chắn sẽ cho người tìm hiểu kỹ càng về thân phận chân chính của gã. Khi đó chuyện quá khứ của “Ung Tần” như thế nào e rằng gã khó bề lấp liếm được. Nhưng nghĩ ngược lại, nếu như gã có thể tự mình vượt qua ải này, thì Ung Tần không cần phải lo sợ phập phồng bị bóc trần thân phận nữa. Theo lý mà nói, người của Dương Văn Can chỉ là có chút ít nghi ngờ đối với Ung Tần mà thôi. Hơn nữa ai cũng cho rằng Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đối với cờ bạc nhất khiếu bất thông.



Có thể thấy từ việc gã và Khấu Trọng giúp Hầu Hy Bạch trộm một nửa Bất Tử Ấn quyển của Dương Hư Ngạn, lại thêm Khấu Trọng sáng nay chính diện giao đấu với Khả Đạt Chí, Dương Văn Can mới lo sợ hão huyền, phải điều tra kỹ càng thân phận tất cả những kẻ tình nghi mới yên tâm.



Lý Chân đưa hắn đến trước một cỗ xe ngựa đang chờ ở sân trước, cung kính nói:



- Ung gia, mời lên xe.



Từ Tử Lăng dẹp bỏ băn khoăn, bước lên xe ngựa.



Đợi Lý Chân lên xe xong, đại hán dong xe vung roi điều khiển cỗ mã xa thẳng hướng đại môn ra ngoài.



Một tràng pháo nổ và tiếng trẻ con hoan hô trên đường vang lên, tựa như để chúc tụng trước khi khai hành, lại một lần nữa đề tỉnh Từ Tử Lăng rằng hôm nay là ngày đại hỷ tân xuân.



Từ Tử Lăng phóng tầm mắt qua cửa sổ, nơi những đám người đang ồn ào huyên náo trên đường, trong lòng thầm nghĩ mình và Khấu Trọng đã vì Hầu Hy Bạch hy sinh quá nhiều, có điều cũng là đáng làm.