Đại Đường Song Long Truyện
Chương 414 : Ngạc vận tề chí
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Sau khi Sa Thành Tựu đi rồi, Khấu Trọng bước vào phía trong thì Loan Loan đã sớm rời khỏi bằng cửa sổ phía sau.
Rốt cuộc là ai đã đánh tráo Tỉnh Trung Nguyệt của gã?
Người này rõ ràng đã nảy sinh nghi ngờ đối với Khấu Trọng nên mới nhân lúc gã không có mặt, vào phòng do thám, từ thanh Tỉnh Trung Nguyệt mà phát hiện manh mối. Lại vì không muốn người khác cũng nhận ra gã là Khấu Trọng, nên mới lặng lẽ lấy mận đổi đào, đánh tráo Tỉnh Trung Nguyệt, khiến sau này gã tránh được sự nghi ngờ của Mai Tuần.
Khấu Trọng lâu nay cực kỳ cẩn mật, nhưng chỉ sơ hở nhất thời mà bị khám phá, nên lấy làm lo lắng. Ban đầu bản thân gã không hề có dự định giả mạo thành Thần y. Chỉ là vì tình thế phát triển, gã thân bất do kỷ phải thay đổi thân phận, nhờ đó mới đến được Trường An. Sau đó lại dính vào việc trị bệnh cho Trương Tiệp Dư khiến gã như thiên hôn địa ám, rồi lại phải ứng phó với đủ mọi hạng người. Nhiều sự việc xẩy ra liên tiếp khiến gã nhất thời sơ suất để lộ sơ hở, bộc lộ thân phận, nên dẫn đến tình cảnh rối rắm trước mắt.
Là “địch nhân” nào đang “bảo vệ” Khấu Trọng gã đây?
Không nói cũng biết vị quý nhân này muốn nhìn thấy gã vô kinh vô hiểm tìm được bảo khố. Vậy thì ngoài Loan Loan ra, có hai khả năng có thể xảy ra: người đó là Thạch Chi Hiên hoặc Triệu Đức Ngôn. Nghĩ đến đây, tự nhiên tay chân Khấu Trọng lạnh buốt.
Đúng lúc này Thường Hà đến theo lời hẹn để cùng Khấu Trọng chuyển lễ phẩm vào Tề Vương phủ.
Khấu Trọng hận không thể lập tức tới cảnh báo cho Từ Tử Lăng, nói hắn từ bỏ ý định giết An Long. Nhưng gã cũng hiểu rõ thật sự bây giờ không có cách nào liên lạc với Từ Tử Lăng.
Đột nhiên Khấu Trọng chợt nhận ra trong cuộc đấu tranh của hắn với Ma Môn tam đại cự đầu, gã đã tuyệt đối ở thế bất lợi. Hơn nữa, khi biết được thì đã quá muộn rồi.
o0o
Hoàng hôn đầu tiên của năm mới, thành Trường An cũng yên tĩnh trở lại. Trên phố chỉ còn vài tiếng pháo thưa thớt, tuyết càng rơi càng dày. Người đi lại trên đường rõ ràng cũng đã giảm hẳn.
Từ Tử Lăng đội chiếc mũ che tuyết dài đến tận mi mắt, mặc một chiếc áo bông dày, kéo cổ áo che hết nửa khuôn mặt. Bất quá, chỉ cần chiếc mũi ưng cong cong cũng đủ khiến cho người tinh tế nhận ra gã là Bá Đao Nhạc Sơn.
Khi đã khẳng định không có ai theo dõi, gã mới khai triển thân pháp lướt nhanh trên những con phố nhỏ ngang dọc quanh co. Nếu như không đặc biệt lưu tâm, người bình thường chỉ cho rằng gã đi nhanh hơn người khác một chút. Trên thực tế, Từ Tử Lăng chỉ đặc biệt tăng tốc ở những nơi chuyển hướng và những góc khuất, thực ra tốc độ so với thường nhân nhanh hơn nhiều lần.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tách trà nóng, Từ Tử Lăng đã đến Vĩnh Dương lý ở Tây Nam thành. Nơi đây nhà kho san sát, có rất ít dân cư. Bình thường xe vận chuyển hàng hóa nườm nượp trên đường, hôm nay do không có người làm việc nên có phần quạnh quẽ.
An Long là thương gia buôn rượu lớn nhất Ba Thục, chủ yếu bán rượu đến miền Tây Nam, nhưng vẫn cung ứng một lượng nhỏ cho vài thành thị lớn ở phương Bắc, trong đó có Trường An.
Chỗ An Long ẩn mình là trong một kho rượu, được xây dựng ngay trung tâm của Vĩnh Dương lý. Nơi này gồm có bốn tòa kiến trúc lớn nhỏ, lại có tường cao bao quanh. An Long tự biết có kẻ thù ở khắp nơi nên mới tới một nơi như vậy để ẩn thân. Kẻ địch muốn tìm ra hắn cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa, hắn muốn đánh muốn thoái cũng đều vô cùng thuận tiện.
Tuyết bay lả tả, ở khu vực kho bãi lúc này tuyệt không một bóng người qua lại. Dù có đèn ở hầu hết các kho, nhưng muốn ẩn giấu hành tung cũng không phải là khó khăn lắm.
Từ Tử Lăng dùng những bức tường che chắn, nương theo đó mà đi. Sau đó gã tung người lên không, đạp vào tường viện rồi lại bay vút lên, cuối cùng dừng lại trên đỉnh một kho rượu, đối diện với một kho rượu khác.
Vu Ô Quyển đã sớm phục trên một nóc nhà, nhìn thấy gã liền vẫy tay ra hiệu.
Từ Tử Lăng đến bên cạnh Vu Ô Quyển nép mình xuống. Vu Ô Quyển đưa tay chỉ, nói:
-Nhìn thấy không? Bên trái của nhà kho có ánh đèn mờ hắt ra kia kìa. Nửa thời thần trước đệ tận mắt nhìn thấy An Long bước vào, khẳng định chỉ có một mình hắn. Kỳ lạ là không hề nhìn thấy một tên hộ viện hay con gà con chó nào cả.
Từ Tử Lăng thầm nghĩ không biết có phải An Long gặp vận rủi khó thoát hay không? Với tác phong xưa nay của hắn, đúng ra nên có vài tên thủ hạ đi cùng mới phải.
Đương nhiên cũng có thể Vu Ô Quyển nói dối, nhưng khả năng này cực kỳ khó xảy ra, trừ phi Vu Ô Quyển không chút đoái hoài tới Tà Đế Xá Lợi. Cho dù là như vậy đi chăng nữa, cũng không có lý do nào để y cấu kết với Tứ Xuyên Bàn Cổ quay lại hại gã.
Trong sát na ấy, Từ Tử Lăng cắn răng hạ quyết tâm, quyết ý tử chiến. Không phải gã là ngựa non háu đá. Chỉ là gã nhận ra không thể thắng nổi Huyễn Ma thân pháp, một khi trốn chạy, càng mau bại vong mà thôi.
Từ Tử Lăng ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Nhạc Sơn ta chỉ có cái mạng thối vứt đi này thôi, có bản lĩnh thì đến lấy đi.
Trong chớp mắt đã thấy Thạch Chi Hiên hiện thân ngay sát bên trái, khuỷu tay thúc tới.
o0o
Nếu như có thể làm lại từ đầu, Khấu Trọng tuyệt đối không lơ là Triệu Đức Ngôn. Sau khi đến Trường An, những sự việc phát sinh thật quá nhiều, mỗi khắc gã đều phải đối phó với những vấn đề mới nảy sinh.
Khấu Trọng chưa từng chính diện giao đấu với Triệu Đức Ngôn, chính là vì Triệu Đức Ngôn chưa hề thể hiện bất cứ bản lĩnh kinh nhân gì. Lão lại hành sự vô cùng lặng lẽ, vậy nên Khấu Trọng chưa để ý tới, thậm chí còn có ý xem thường.
Có điều, chỉ cần suy xét kỹ lưỡng một chút, dựa vào sự cường mạnh của Đông Đột Quyết, vào việc một người đầy mưu lược tài trí, tâm ngoan thủ lạt như Hiệt Lợi vẫn trọng dụng một người Hán như lão làm quốc sư, là có thể thấy Triệu Đức Ngôn rõ ràng không phải hạng dễ đối phó.
Bỏ qua những điểm này, ngay với việc Triệu Đức Ngôn trong Bát Đại Cao Thủ của Tà Đạo chỉ đứng sau Chúc Ngọc Nghiên và Thạch Chi Hiên, cũng đủ thấy thực lực của người này.
Kẻ đánh tráo Tỉnh Trung Nguyệt rất có khả năng chính là Triệu Đức Ngôn. Đó có thể coi như một cảnh báo. Đáng tiếc Khấu Trọng lại sai lầm cho rằng đó là do Loan Loan làm, bỏ qua một cách bất cẩn.
Triệu Đức Ngôn ngay từ đầu có lẽ đã nhận ra thân phận của Khấu Trọng, do đó luôn lấy tĩnh chế động, lặng lẽ ngấm ngầm quan sát, rình rập tìm sơ hở và điểm yếu của bọn họ.
Cuối cùng Triệu Đức Ngôn cũng thành công.
Dựa vào tính cách của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, cho dù hy sinh cỡ nào cũng muốn lấy lại tính mệnh của Lôi Cửu Chỉ.
Tại sao lại chọn thời điểm này mà bắt cóc Lôi Cửu Chỉ?
Rất có khả năng liên quan đến việc Mạc Vi lưu thư bỏ đi. Điều này khiến cho người khác nghĩ rằng bọn họ sắp tiến vào bảo khố. Vì thế Triệu Đức Ngôn mới tiên hạ thủ vi cường, một tay nắm ngay yết hầu của bọn họ.
Rốt cuộc Triệu Đức Ngôn đã giấu Lôi Cửu Chỉ ở đâu?
Sau cơn chấn động, Khấu Trọng dần dần bình tĩnh trở lại, lặng lẽ suy nghĩ tìm cách bổ cứu và phản kích. Gã tựa hồ có cảm giác biết đâu phen này giữa đường chuồn xuống xe, không đến Tề vương phủ, nên sớm phát hiện ra sự việc, lại là điểm then chốt để chuyển bại thành thắng.
Dựa vào sự giảo hoạt của Triệu Đức Ngôn, chắc chắn hắn sẽ không giấu Lôi Cửu Chỉ trong Ngoại Tân quán. Không phải lão e ngại Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, chỉ là không đáng để trọng binh phòng thủ ở Ngoại Tân quán.
Trong đầu Khấu Trọng chợt hiện ra cảnh Hương Ngọc Sơn rời Ngoại Tân quán. Gã trong lòng chấn động, nghĩ đến việc Triệu Đức Ngôn nếu như không được Hương Ngọc Sơn tương trợ, tuyệt không thể từ xem đao mà khẳng định được thân phận của gã.
Nghĩ đến đây, Khấu Trọng đứng phắt dậy.
Gã cần lập tức đi tìm Lý Tịnh. Y chính là hy vọng duy nhất để Khấu Trọng có thể cứu được Lôi Cửu Chỉ. Nếu không chuyến đi đến Trường An này sẽ là thất bại thảm hại.
(