Đại Đường Song Long Truyện
Chương 421 : Ma Môn Tà soái
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Khấu Trọng theo Khả Đạt Chí tiến vào Ngoại Tân quán, đi xuyên qua đại sảnh. Xung quanh chỉ thấy toàn người Đột Quyết, tùy tiện nhìn qua bộ dạng của bất kỳ người nào cũng đều thấy họ đối với Khả Đạt Chí không khỏi lộ ra thần sắc kính nể. Tới hành lang đi vào nội viện, thủ hạ của Khả Đạt Chí dừng lại phía sau, chỉ còn hai người họ đi tiếp. Tứ bề không hề thấy bóng người, yên tĩnh dị thường.
Khả Đạt Chí nói:
- Thiếu Soái quả nhiên gan dạ hơn người. Phải chăng tin rằng cho dù bọn ta trở mặt động thủ, Thiếu Soái vẫn có khả năng đột vây đào tẩu?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Niềm tin thì đương nhiên có, hiệu nghiệm hay không lại là chuyện khác. Thật ra, theo sự phán đoán của ta thì các ngươi không đến nỗi ngu xuẩn như thế. Động thủ lúc này đối với các ngươi có gì tốt chứ?
Khả Đạt Chí bật cười khanh khách:
- Bọn ta rất có khả năng sanh cầm Thiếu Soái. Thiếu Soái cũng biết bọn ta có nhiều thủ đoạn, có thể khuất phục bất kỳ kẻ cứng đầu nào.
Khấu Trọng đáp:
- Giết ta còn có chút ít hy vọng, muốn sanh cầm ta thì tuyệt không có khả năng. Khả huynh muốn thử không?
Mục quang Khả Đạt Chí toát ra vẻ thâm hiểm, nét cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Hắn lạnh lùng nói:
- Rất tiếc hôm nay toàn do Ngôn Soái tác chủ. Nếu không, Khả mỗ cùng Thiếu Soái vui đùa một phen, chắc sẽ vô cùng thống khoái.
Khấu Trọng nghe xong cảm thấy ngứa ngáy tay chân, toàn thân hưng phấn:
- Đề nghị của Khả huynh thật muốn trêu chết người ta. Chi bằng để ta chủ động đề xuất với Ngôn Soái. Chỉ cần ước định không làm tổn hại đến tính mệnh của đối phương thì sẽ không ảnh hưởng tới đại cục.
Khả Đạt Chí chưa bao giờ gặp một kẻ háo hức đối với lời khiêu chiến của hắn như vậy. Hắn, trái lại, trở nên do dự. Không phải vì hắn sợ Khấu Trọng, mà là hắn tự hiểu bản thân, một khi đã động thủ, căn bản không có khả năng dừng tay. Hắn đành than:
- Hôm nay thực sự không thích hợp cho việc tỷ võ. Nếu chẳng may Thiếu Soái đột nhiên mất đi một cánh tay, đối với Thái tử điện hạ sẽ giải thích thế nào? Tình cảnh của Khả mỗ cũng giống như vậy.
Khấu Trọng cũng biết việc chính cấp bách, không muốn gây thêm rắc rối. Thực ra, trong lòng gã vốn có chủ ý, định nhân cơ hội lấy đi cái mạng nhỏ của Khả Đạt Chí. Làm vậy sẽ tiêu hao thực lực của Triệu Đức Ngôn, nhưng nguyên nhân sâu xa lại chính là vì Sa Chỉ Tinh. Bằng vào con người Triệu Đức Ngôn, ắt sẽ không vì việc Khả Đạt Chí bỏ mạng mà không màng tất cả nhằm vào gã báo thù, bỏ qua cả Tà Đế Xá Lợi. Khả Đạt Chí tuy coi Khấu Trọng là kình địch, kỳ thật đối với Khấu Trọng không có mấy ác cảm. Hắn sẽ không tưởng tượng nổi Khấu Trọng lại lập tâm giết hắn. Khấu Trọng thầm tiếc, nhưng cũng không thể bức bách Khả Đạt Chí ngạnh đấu một trận.
Khả Đạt Chí quẹo về bên trái, đi theo con đường đá xuyên qua hậu viên. Băng tuyết phủ đầy cây cối hai bên đường. Phía tường sau hậu viện, cảnh sắc u tịch, thấp thoáng một căn nhà. Triệu Đức Ngôn cao gầy, đứng ngạo ngễ trên bậc thềm ngoài cửa, nhãn thần sắc nhọn như dao nhìn Khấu Trọng đang tiến lại gần. Toàn thân hắn toát ra một thần thái rất khó hình dung, vừa khí phách lại vừa tà dị, thật khiến người ta phát run khi nhìn vào.
Khấu Trọng một chút cũng không nhường, nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe miệng hiện ra nụ cười đầy vẻ khiêu chiến. Gã đưa tay tháo mặt nạ, cười ha hả một tràng, hào khí ngút trời:
- Mưu kế của ngươi thật thâm hiểm. Đừng nói lời thừa, Triệu Đức Ngôn ngươi nếu muốn có được Thánh Xá Lợi, hãy lập tức giải tà thuật trên người huynh đệ của ta, bằng không, không còn gì để bàn nữa.
Triệu Đức Ngôn ở khoảng cách hai trượng, giơ ngón tay cái tán dương:
- Khá lắm! Anh hùng xuất thiếu niên! Bổn nhân đã gặp qua ngàn vạn người, nhưng nhân vật uy dũng tựa thần long mãnh hổ như Khấu Thiếu Soái, thật bình sinh hiếm thấy. Khó trách Thiếu Soái có thể tung hoành thiên hạ, hô mưa, gọi gió. Chỉ là Triệu Đức Ngôn ta từ trước đến nay không dễ tin người. Xin hỏi Thiếu Soái có cách gì khiến bổn nhân tin rằng sau khi cứu người, Thiếu Soái sẽ giữ lời, giao ra Thánh Xá Lợi.
- Trốn ở trong Dương Công bảo khố thì thế nào?
Bọn Cao Chiếm Đạo hết sức ngạc nhiên.
Từ Tử Lăng giải thích:
- Ta không phải nói đùa. Dương Công bảo khố là do Dương Tố, được sự giúp đỡ của Lỗ Diệu Tử, dày công thiết kế thành nơi căn cơ vững chắc dưới lòng đất, khi cần có thể dùng để lật đổ Tùy Văn Đế - Dương Kiên. Tiến có thể công, lùi có thể thủ, có nơi nào ẩn náu an toàn hơn nơi đó. Theo bọn ta suy đoán, bảo khố chắc chắn có mật đạo thông với ngoại thành.
Lần đầu tiên bọn Cao Chiếm Đạo lĩnh giáo sự tinh minh quyết đoán khi phán xét sự việc của Từ Tử Lăng. Đối với gã lại có thêm cái nhìn và cảm nhận đặc biệt.
Ngưu Phụng Nghĩa thở liền hai hơi, dùng lực tự vỗ vào đầu:
- Nhanh chóng và dễ dàng như vậy, lại còn là cách tuyệt diệu vô luận. Tại sao bọn thuộc hạ không nghĩ ra, cứ vì chuyện vận chuyển tài vật ra khỏi Trường An mà đau đầu nhỉ.
Cao Chiến hướng về phía Từ Tử Lăng hỏi:
- Bọn thuộc hạ sẽ theo sự sai khiến của Từ gia. Nên phối hợp thế nào đây?
Tử Lăng đáp:
- Có thể hôm nay Thiếu Soái sẽ tìm ra lối vào chính của Dương Công bảo khố. Hy vọng tối nay sẽ có tin tốt lành cho các người. Bọn ta muốn thời gian đầu toàn bộ ở hết trong bảo khố. Chỉ cần có thể tránh tai mắt của kẻ địch, bọn ta sẽ chiếm được thượng phong, nắm thế chủ động.
Sát Kiệt lại hỏi:
- Từ gia dự định xử lý Tà Đế Xá Lợi như thế nào?
Từ Tử Lăng đáp:
- Chuyện này để Thiếu Soái quyết định. Thiếu Soái sẽ có sắp xếp ổn thỏa. Việc cần thiết là khiến Ma Môn tam đại thế lực tàn sát lẫn nhau, tự gây rắc rối, không còn rảnh mà quan tâm đến chuyện của bọn ta.
Cao Chiếm Đạo trong lòng thán phục:
- Hai vị nhân gia thật đã có tính toán cẩn mật. Có thể vì Khấu gia và Từ gia mà ra sức, đó chính là phúc phần của bọn thuộc hạ.
Tử Lăng cười khổ:
- Về đến Bành Lương hãy nói. Đó sẽ là lộ trình gian khổ nhất.
(