Đại Đường Song Long Truyện
Chương 425 : Chân giả bảo khố
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Từ Tử Lăng không nghĩ ngợi gì, ấn xuống chiếc nút.
Thời gian để hai gã tiếp tục duy trì nội hô hấp không còn nhiều nữa, thật không còn lựa chọn nào khác.
Chiếc nút này chỉ cách chiếc nút khiến hai gã rơi vào tấm lưới lúc trước có mười bước, nếu như lại thân sa vào cạm bẫy, thì chỉ còn cách tự than mệnh mình đã hết.
Hai gã chờ sốt ruột tới mức đầu tóc ngứa ngáy, bỗng thấy có tiếng cơ quan phát động, bức tường trước mặt từ từ lõm vào, xuất hiện một cửa động.
Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng lại, bản thân bước lên phía trước, nói như chém đinh chặt sắt:
-Nhường ta đánh trận đầu!
Từ Tử Lăng không có cách gì níu gã lại, đành nói:
- Cẩn thận đấy.
Đoạn tiến sát sau lưng Khấu Trọng. Không gian mở rộng, biến thành một đường hầm đủ cho một người đi, thẳng tắp hướng lên trên, đằng xa thấp thoáng ánh sáng xanh kỳ bí.
Khấu Trọng không tin vào mắt mình, nhìn vào ánh sáng đó một cách ngây ngốc, từ từ đứng lại, nói:
- Chắc là do ta ở trong bóng tối quá lâu nên mới sinh ra ảo giác này.
Từ Tử Lăng cũng dừng chân, lắc đầu:
- Ngươi không nhìn lầm đâu, đó đích xác là ánh sáng, tuyệt đối không phải là ánh đèn.
Không khí trong đường hầm dù không thể nói là trong lành, nhưng hiển nhiên là có thiết bị thông khí rất tốt nên không cảm thấy ngột ngạt.
Khấu Trọng tham lam hít dài một luồng khí mới, thốt lên:
- Đường chúng ta đang đi khẳng định là đường vào bảo khố.
Nói xong, ngang nhiên tiến thẳng tới phía phát ra ánh sáng, nghiêm cẩn đề phòng, chỉ lo bước nhầm, lỡ một bước thành thiên cổ hận.
Chợt Khấu Trọng kêu lên:
- Mẹ ơi! Đó là dạ minh châu, mỗi bên sáu viên, nếu đem bán đi chắc đủ cho ta sống sung túc nửa đời.
Tận cuối đường là một cánh cửa sắt, trên cửa có một chiếc vòng sắt, hai bên cửa mỗi bên khảm sáu hạt minh châu phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Độ ánh sáng tuy không mạnh, nhưng đủ cho hai người nhìn rõ mọi vật như giữa ban ngày.
Đột nhiên, Từ Tử Lăng chấn động kịch liệt, nói:
- Xem này.
Khấu Trọng đưa mắt nhìn sang bức tường bên trái, chỉ thấy đó là một bức tường đá hoa cương bị người nào đó dùng truỷ thủ khắc lên một hàng chín chữ:
"Cao Lệ La Sát Nữ đã từng đến đây!"
Nước mắt Khấu Trọng tràn ra, rưng rưng thốt:
- Chữ này là do mẹ viết!
Hai mắt Từ Tử Lăng cũng đẫm lệ, tay khẽ sờ vào hàng chữ:
- Nếu mẹ biết được chúng ta cuối cùng cũng tới được nơi người lưu lại bút tích chắc sẽ vui mừng vô cùng.
Khấu Trọng rơi lệ, muốn nói mà không nên lời, nhớ lại từng lời nói, khuôn mặt, nụ cười, di ngôn lúc lâm chung của Phó Quân Sước, những tao ngộ của mình thời gian gần đây, vô cùng cảm khái.
Từ Tử Lăng khẽ đẩy đầu vai gã:
- Đi thôi!
Hai người lại triển khai công việc tìm kiếm, khẳng định là không có nút ngầm nào nữa. Khấu Trọng thốt lên:
- Trong di thư cơ quan học của Lỗ đại sư có một chương chuyên giảng về các loại cửa bí mật, nói tới hơn mười loại thủ pháp mở cửa. Nếu mở sai phương pháp sẽ phát động cơ quan, hậu quả khó lường.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Có cách nào dạy cách thử phương pháp mở cửa chính xác hay không?
Khấu Trọng cười khổ:
- Không biết có phải ta thiên tính không có hứng thú nghiên cứu cơ quan học hay không, tuy đã đọc đi đọc lại nhiều lần rồi, nhưng cứ như nước đổ đầu vịt, chẳng có tâm đắc gì. Để ta từ từ suy nghĩ đã.
- Cự ly tối thiểu là một xích, nói không chừng bức tường này cũng có thể chuyển động đấy. Di thư của Lỗ tiên sinh có nói tới bảy, tám loại tường có thể di chuyển được, hy vọng lần này chúng ta không kích động cơ quan nữa, nhờ đó tiểu đệ có thể thử di chuyển bức tường này.
Gã phấn khởi nói tiếp:
- Phương pháp thứ nhất chính là đẩy vào trong, dưới chân tường có trục bánh xe, có thể đẩy đi dễ dàng, mở ra con đường thênh thang tiến tới phúc địa.
Vừa nói vừa đưa tay đẩy tường. Có tiếng cơ quan phát động. Hai người hồn phi phách tán, nhất tề lùi vào đường hầm bên tả dẫn tới bảo khố giả, hoả tập vuột tay bay đi đập vào bức tường bên phải làm hoa lửa bay tứ tán.
Mười mũi trường tiễn lập tức phát xạ, phóng ra vun vút.
“Oành”, hai người nằm phục trên mặt đất, kinh hồn bất định đưa mắt nhìn nhau. Khấu Trọng nghiêng đầu nhìn, cửa sắt đã đóng chặt, không còn thấy ánh sáng dạ minh châu nữa.
Hoả tập tắt ngóm, đường hầm rơi vào bóng tối không nhìn rõ năm đầu ngón tay.
Bọn họ cùng cảm thấy hối hận lúc trước đã không lấy một hạt dạ minh châu để dùng khi khẩn cấp.
Từ Tử Lăng nói:
- Đã làm một lần thì làm thêm bao nhiêu lần nữa cũng vậy thôi. Chúng ta sẽ đẩy tường nữa để cương tiễn phóng ra hết rồi mới nói.
Khấu Trọng đáp:
- Hảo chủ ý!
Nói rồi lùi lại, vung cước ra sức đá vào tường.
“Đang đang” âm thanh liên miên bất tuyệt, toàn bộ cương tiễn phóng vào cửa sắt. Khấu Trọng lại tung thêm hai cước, nhưng không thấy cương tiễn phóng ra nữa.
Hai người nhảy bật lên, lần mò tiến tới trước bức tường đá.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Lần truy tìm bảo khố này quả là kinh hiểm nhưng thú vị. Giả như pháp môn mở cửa của ngươi lại không linh nghiệm thì có lẽ chúng ta sẽ ứng với câu ngạn ngữ mà cổ nhân thường nói “người chết vì tài vật”, tự mình làm một bằng chứng cho câu ngạn ngữ bất hủ này.
Khấu Trọng nói:
- Yên tâm đi. Trừ phi là Thạch Chi Hiên, không có sư phụ nào lại đi hại chết đồ đệ của mình. Hừ!
Dụng lực ấn mạnh, bức tường quả nhiên theo tay thụt vào hai thốn.
Khấu Trọng vui mừng thốt:
- Dưới nền quả nhiên có trục bánh xe, hiện tại chỉ cần nâng bức tường lên cao là có thể biến thành cửa vào rồi. chúng ta là rồng hay là rắn chỉ trông vào một điểm này.
Nói rồi, dùng hai ngón tay đút vào hai lỗ phóng tiễn dụng lực nâng mạnh lên.
Tường đá từ từ nâng lên cao, Từ Tử Lăng cũng thi triển thân thủ, đỡ phần chân tường đá giúp Khấu Trọng nâng lên.
Trục bánh xe chuyển động phát ra tiếng “xè xè”, hy vọng duy nhất của hai người lúc này không gì khác ngoài việc bức tường tiếp tục ngoan ngoãn nâng lên.
Khấu Trọng đột nhiên rụt tay lại hô lớn:
-Dừng tay.
Một nửa thạch môn đã chìm sâu vào trần nhà, Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
-Việc gì thế?
Khấu Trọng trầm ngâm một chút nói:
-Thế đủ rồi, để thế chúng ta có thể di chuyển thạch môn trở lại vị trí cũ dễ dàng.
Từ Tử Lăng tỏ ý tán thành. Sau khi hai người tiến vào trong, bức tường từ từ hạ xuống, tiến về vị trí cũ.
Trong bóng tối, hai người dò xét kỹ càng, nhưng không dám đụng vào cơ quan phát tiễn.
Đây là một gian phòng hình vuông rộng khoảng hai mươi bộ, không khí lưu thông rất tốt, làm hai người cảm giác đã tới khu vực cần tìm.
Khấu Trọng đột nhiên hạ giọng thì thầm:
-Thành công rồi! Ở đây cũng có một bức hoạt bích, chúng ta được cứu rồi!.
(