Đại Đường Song Long Truyện
Chương 428 : Bảo khố phong vân
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Mai Tuần kêu lên:
- Không thể như thế được!
Lý Nguyên Cát xem xét kỹ càng cửa sắt, nhưng không thấy cơ quan mở cửa ở đâu, gằn giọng quát:
- Hư Ngạn! Tuyệt không thể để y chạy thoát.
Lúc này, Khấu Trọng và Dương Hư Ngạn đao qua kiếm lại ngạnh tiếp hơn mười chiêu, vừa công vừa thủ, chẳng ai chiếm được thượng phong.
Nghe Lý Nguyên Cát khẩn cấp quát tháo, Khấu Trọng cười ha hả:
- Nguyên lai bên ngoài ngươi lại không có thủ hạ nào. Hà hà!
Dương Hư Ngạn kiếm quang cực thịnh. Khấu Trọng không dám nói tiếp, vội vận đao phá giải một kiếm tinh diệu tuyệt luân của Dương Hư Ngạn.
Lý Nguyên Cát song mục tinh quang lấp loé, cầm Liệt Mã Thương phóng tới gần chỗ hai người, đùng đùng tức giận, thét lớn:
- Hư Ngạn tránh ra!
Dương Hư Ngạn tuân lệnh lùi về phía sau, Lý Nguyên Cát thân theo thương đến, trong ánh sáng hỏa tập phản chiếu, thương phong như một ánh chớp phóng thẳng tới Khấu Trọng, vốn đang ở cuối địa đạo.
Khấu Trọng đã từng lĩnh giáo qua võ công thần dũng cái thế của Lý Nguyên Cát, vốn việc hoá giải một thương của Lý Nguyên Cát không có gì khó, chỉ lùi lại hành lang dẫn tới bảo khố giả để có thể chuyển nguy thành an. Chỉ là gã tuyệt không thể làm thế, vì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Lúc đầu, Khấu Trọng có thể theo hoạt bích chạy trốn là sinh lộ duy nhất, nhưng đó đương nhiên là hạ hạ chi sách, vì nếu bị Lý Nguyên Cát phát hiện bảo khố thật, mọi nỗ lực tân khổ của bọn họ sẽ trôi sông đổ biển hết, để cho Lý Phiệt chiếm hết tiện nghi.
Tiếp nữa, nếu gã bị thương thế không thể chống cự của Lý Nguyên Cát bức bách lui vào bảo khố thì tình hình lập tức biến chuyển, không gian sẽ rộng ra, cho phép Mai Tuần và Dương Hư Ngạn gia nhập cuộc chiến. Khi đó, Khấu Trọng khó mà giữ được mệnh.
Vậy nên vô luận thế nào, Khấu Trọng phải ngạnh tiếp một thương đầy phẫn nộ thế không cản nổi của Lý Nguyên Cát.
Kình lực bao bọc hoàn toàn Khấu Trọng, khí thế lăng lệ vô bì, mũi thương uốn lượn một vòng tuyệt mỹ, chỉ thấy một làn ánh sáng chứa đầy nội lực sung mãn công thẳng vào ngực Khấu Trọng.
Do kình lực tập trung cao độ tại mũi thương, phối hợp với tốc độ như thạch quang hoả điện, Khấu Trọng nếu muốn dụng thủ pháp tá lực cũng không thể được. Hắn hét lớn một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt từ phức tạp hoá thành đơn giản, trước tiên giơ cao quá đầu rồi thuận thế chém thẳng một nhát vào giữa thương phong.
“Choang”.
Hai người không hề dùng xảo kình ngạnh tiếp một chiêu. Sức phản chấn quá lớn, cả hai đều bị đẩy lùi lại.
Tay phải cầm đao của Khấu Trọng tê rần.
Một thương của Lý Nguyên Cát phát ra rất có thế, xuất thủ với cả sức mạnh và phẫn nộ, khí thế dời non lấp bể, có thể đương cự thiên quân vạn mã. Hơn nữa, trường thương sở trường cương mãnh nên tại đường hầm nhỏ hẹp này, ưu điểm của loại binh khí này được phát huy đến cực hạn.
Khấu Trọng thì đang khi lực chiến Dương Hư Ngạn mới biến chiêu nghênh địch, so sánh tự nhiên khí thế thua sút.
Hứng chịu một đòn lực đạo cực mạnh không thể triệt tiêu, thân hình gã không tự chủ bị đẩy lùi lại, lưng đập mạnh vào tiễn bích.
Nếu Lý Nguyên Cát sớm biết đối thủ là Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên, chắc không phải chịu thiệt thòi như vậy.
Ảnh Tử Kiếm của Dương Hư Ngạn hàm chứa khí thế chỉ tiến không lùi, không ngờ được Liệt Mã Thương của Lý Nguyên Cát đột nhiên vòng lại đánh vào mình, không kịp đề phòng, trường kiếm lập tức bị cản lại, toàn thân chấn động cảm giác không không đãng đãng, hoàn toàn không hiểu sau đó biến hóa thế nào nữa.
Trong bóng tối tuyệt đối, hai bên đều không hiểu đối thủ là ai, đều nghi thần nghi quỷ. Tình thế hỗn loạn đến cực điểm.
Thật ra, Chúc Ngọc Nghiên cũng một phen vô cùng kinh hãi, phán đoán trong không gian chật hẹp tối om này, muốn giết hai địch thủ thần bí lợi hại, không phải là không làm được nhưng sẽ phải trả cái giá rất cao.
Cảm quan Chúc Ngọc Nghiên vô cùng linh mẫn, thị nhận ra trong đường hầm có hai người khác nữa, lại vừa động thủ quá chiêu. Một trong hai có lẽ Khấu Trọng. Trong tình cảnh này, thị quyết không thể mạo hiểm để rồi thụ thương.
Lý Nguyên Cát và Dương Hư Ngạn lại tổ chức phản kích, Chúc Ngọc Nghiên tuy tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng vô kế khả thi, chỉ còn cách lùi lại phía sau.
Không một ai trong nội khố chân chính hiểu sự tình phát sinh thế nào.
Mai Tuần dựa lưng vào tường, nghe được tiếng đao phong của Khấu Trọng, nhằm kỹ phương hướng vị trí của gã, một thương vô thanh vô tức ngấm ngầm phóng ra.
Đang thầm đắc ý, chợt cảm thấy mũi thương đâm vào hư không. Y chưa có cơ hội biến chiêu, Khấu Trọng đã nhằm đúng mũi thương, phách xuống một đao rất mạnh, chấn cho kim thương chút xíu nữa thì tuột khỏi tay Mai Tuần rơi xuống đất. Mai Tuần kinh hãi lùi lại.
Tiếng giao đấu ngoài cửa liên tục vọng vào, Mai Tuần không còn sức để hoàn thủ, nghĩ một là Khấu Trọng đang chiếm thế chủ động, hai là không hiểu rõ tình thế bên địch ta thế nào. Hơn nữa vừa rồi Lý Nguyên Cát dường như có vẻ thất thế, Mai Tuần vô tâm luyến chiến. Hắn vừa đánh vừa lùi ra ngoài cửa, thầm tính toán chỉ cần thủ chặt cửa ra, Khấu Trọng như chim trong lồng không thoát được, tự nghĩ tạm thời không cần chiến đấu sinh tử với Khấu Trọng trong bóng tối.
Khấu Trọng trong lòng thầm kêu tuyệt, chỉ cần bức Mai Tuần lùi đến bí đạo dưới lòng sông hoặc bức hắn quay lại cửa ra ở giếng là gã có thể quay vào bên trong, theo hoạt bích ly khai, sau khi khoá chặt bảo khố sẽ cầm chân địch nhân bên ngoài bảo khố thật. Sau đó dù cho địch nhân vào tới, sẽ thấy giả khố làm bọn chúng lầm tưởng là Dương Công Bảo Khố. Hơn nữa còn khiến địch nhân lầm tưởng gã theo bí đạo dưới lòng sông ly khai.
Biến hóa bên trong nhất định là nằm ngoài đoán định của bất kỳ ai trong bọn.
o0o
Từ Tử Lăng trước hết thổi tắt đèn lửa, dụng công phu một lát là đã giải huyệt cứu tỉnh bọn Cao Chiếm Đạo.
Thủ pháp chế huyệt vô cùng ngoan lạt, để giải khai không dễ dàng, dẫu cho giải huyệt thành công nhưng chỉ sợ bọn họ cần vài ngày nghỉ ngơi mới phục nguyên được.
May là Từ Tử Lăng đối với Thiên Ma Công có hiểu biết nhất định, hơn nữa Trường Sinh Khí trong nội thể gã có công năng trị thương vô cùng thần diệu. Vậy nên tuy bọn Cao Chiếm Đạo không hoàn toàn phục nguyên nhưng cũng hồi phục được tám, chín thành công lực.
Sau khi nghe Từ Tử Lăng thuật lại tình hình một lượt, Cao Chiếm Đạo cảm thán:
- Bọn chúng đến không hề có dấu hiệu báo trước, may là đúng lúc đó tiểu đệ lại đang ở bên ngoài, kịp thời điều chỉnh tín hiệu mái ngói. Có điều là thực ra cũng không thay đổi được gì. Từ gia đúng là nghĩa bạc vân thiên, không quản an nguy bản thân vào thương lượng cùng với bọn yêu nhân.
Từ Tử Lăng nói:
- May là ta có điều kiện để đàm phán. Trước mắt, chúng ta đang chiếm thượng phong. Chỉ cần theo bí đạo âm thầm rời khỏi đây, tiềm nhập bảo khố là đại công cáo thành rồi.
Cao Chiếm Đạo vui mừng nói:
- Không có vấn đề gì. Từ gia mời đi theo bọn đệ.
Từ Tử Lăng cười thầm trong lòng, nếu như bọn Tích Thủ Huyền phát giác bao vây ở đây là công cốc, lại thấy một cái phòng trống không chẳng có người nào thì vẻ mặt sẽ ra sao?