Đại Đường Song Long Truyện
Chương 431 : Nhân vi tài tử
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Trương Tiệp Dư hôm nay tâm tình không tốt. Nguyên lai Lý Uyên đã hứa sẽ dẫn nàng ta và Duẫn Đức phi cùng đi Chung Nam Biệt Cung. Ngờ đâu sáng nay Hoàng thượng lại thay đổi chủ ý, ra lệnh cho hai ái phi lưu lại Trường An.
Trước khi Khấu Trọng bày tỏ nguyện vọng muốn cầu kiến Trương Tiệp Dư, Trịnh công công đã mấy lần cảnh cáo gã rằng nếu không cần thiết, tốt nhất là để ngày khác hãy nhập cung. Lão còn ngấm ngầm ám thị rằng dù với thân phận Mạc Thần y hiện nay, Khấu Trọng cũng không chắc sẽ được tiếp kiến. Nếu Trương Tiệp Dư động nộ giận lây sang lão thì đúng là phen này Trịnh công công đã gặp xui xẻo.
Khấu Trọng nghe lão nói tình hình nghiêm trọng như vậy, cũng chả còn hứng thú muốn đi nữa. Bất quá, nghĩ lại câu Thường Hà đã nói “một lời của Trương Tiệp Dư bằng mười lời của Lý Kiến Thành”, gã đành miễn cưỡng đến gặp nàng. Trịnh công công bị mắng là việc nhỏ, nàng giận lây cả Thường Hà và Sa gia mới là chuyện lớn. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Khấu Trọng quyết định mạo hiểm một phen.
Đợi được một lúc, Trịnh công công quay lại nói:
- Phu nhân đúng là đối với tiên sinh thật vô cùng đặc biệt. Khi biết tiên sinh đến, phu nhân đã tạm thời không nghĩ đến những việc khác nữa. Người muốn gặp tiên sinh trước đã.
Khấu Trọng rất muốn hỏi Trương Tiệp Dư tạm thời không nghĩ tới những việc gì, nhưng tự biết là hỏi như thế thì không hợp lễ, gã chỉ đành hỏi dò:
- Phu nhân nộ khí đã bình thường trở lại chưa?
Trịnh công công trả lời mà giọng vẫn chưa hết sợ sệt:
- Phu nhân vừa ném vỡ tan một cái bình hoa Đại Thực Quốc mà Hoàng thượng ban cho, nhưng người lại không cho ai thu dọn! Ngươi nói xem nộ khí phu nhân đã giảm chưa?
Khấu Trọng thực lòng muốn quay đầu bỏ đi, chỉ phiền là lệnh trên đã truyền ra, đặt gã vào thế cưỡi hổ. Gã đang tự hỏi trong tình cảnh đó, mình mà nói đến việc ly khai Trường An thì nàng sẽ có phản ứng thế nào?
Trịnh công công thúc giục:
- Tiên sinh mau đi đi, đừng để phu nhân phải đợi lâu!
Trong đầu Khấu Trọng hiện giờ chỉ có sáu chữ “tự tác nghiệt, không thể sống”. Tóc gáy dựng đứng, gã từ từ tiến vào nội viện.
Trương Tiệp Dư tiếp gã ở thư trai, hiển nhiên không phải là nơi nàng đã tiết hận vừa rồi. Sàn nhà bóng loáng sạch sẽ. Sau lưng là các tỳ nữ đang run sợ, gằm mặt đứng hầu, chỉ dám nhìn xuống đất.
Trương Tiệp Dư thần sắc tức giận ngồi trên Thái sư ỷ, thấy Khấu Trọng thì miễn cưỡng gật đầu, lạnh lùng nói:
- Tiên sinh mời ngồi!
Khấu Trọng tuy vốn tự phụ có tài hùng biện hơn người, nhưng trong tình hình này cũng không dám xuất ngôn, chỉ rụt rè ngối xuống đối diện với nàng ta.
Trương Tiệp Dư nhìn ra ngoài song cửa, đột nhiên thở ra một hơi, thanh âm dịu lại nhưng vẫn giữ ngữ khí băng lãnh và cương ngạnh, nàng nói:
- Tiên sinh không theo Hoàng thượng đến Chung Nam Sơn sao?
Khấu Trọng suýt nữa buột miệng “Trương nương nương ở đây, tiểu nhân đâu dám rời xa!”, cũng may gã chợt nghĩ lại sau khi nói mấy lời vỗ mông ngựa này rồi thì làm sao nói lời từ tạ được nữa nên đành lắc lắc đầu.
Trương Tiệp Dư tú my khẽ nhíu lại, lạnh lùng hỏi:
- Tiên sinh tới gặp ta có việc gì?
Dứt câu, chợt cảm thấy đã hơi nặng lời với ân nhân cứu mạng đang ngồi trước mặt, Trương Tiệp Dư nhẹ giọng nói tiếp:
- Tiên sinh đừng lấy làm kỳ quái. Giờ tâm tình ta không được tốt!
Khấu Trọng gượng cười nói:
- Tiểu nhân vì thấy phu nhân hôm nay tâm trạng không được thoải mái, nên có vài sự tình muốn bẩm báo lại không dám nói ra.
Trương Tiệp Dư hơi ngạc nhiên, liếc qua Trịnh công công. Cả đám người hầu sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Trương Tiệp Dư xẵng giọng:
- Các ngươi ra ngoài hết cho ta. Ta muốn một mình nói chuyện với tiên sinh!
Trịnh công công và mọi người chỉ chờ đợi có vậy, ngay lập tức tứ tán ly khai. Trong lòng ai nấy đều cảm kích Khấu Trọng.
Trong lịch sử đã có nhiều biến cố liên quan đến việc này. Triều Hạ thời viễn cổ, thiên tử Thái Khang vì trầm mê săn bắn, bị thủ lĩnh Đông Di tộc là Hậu Nghệ lật đổ. Y nhân lúc Thái Khang xuất thành đi săn đã phát động tấn công, rồi tự mình lên ngôi Hoàng đế. Nhưng Hậu Nghệ không lấy bài học đó làm gương, tiếp tục đi vào vết xe đổ của triều đại trước, mê mải đi săn không xử lý quốc vụ, cuối cùng cũng gặp phải kết cục bi thảm như Thái Khang. Đời nhà Chu đã lập ra chế độ tạ ơn và điền liệp, đưa săn bắn lên thành quốc gia đại sự, cũng coi đó là một cách lựa chọn nhân tài.
Có rất nhiều vị quân chủ say mê săn bắn như: bá chủ Sở Trang Vương của thời chiến quốc; Hán Vũ Đế của Hán triều; Tào Tháo của Tam quốc;…; nhưng tối ngu xuẩn chính là Ngụy Minh Đế, tại Huỳnh Dương thiết lập cấm uyển (vườn cấm), rộng hơn ngàn dặm. Trong cấm uyển nuôi hơn sáu trăm con hổ, ba trăm chó sói, một vạn hồ ly, ngoài ra vô số phi cầm tẩu thú. Y lại không cho người dân trong vùng làm tổn hại tới điểu thú của cấm uyển. Vì vậy trong khu vực đó mãnh thú hoành hoành khắp nơi, gây hại cho người dân không biết bao nhiêu mà kể. Ai ai cũng bi thán về nạn mãnh hổ, người dân vì thế coi nhà Vua giống như ác thú.
Lý phiệt kế thừa truyền thống điền liệp, coi đó là biểu tượng của một vương quốc hưng vượng. Săn bắn và người đẹp là hai lạc thú của Lý Uyên mà người khác không thể bì kịp. Bất quá lần này, việc săn bắn lại liên quan đến cuộc đấu tranh giữa Ma Môn và chính đạo, giữa tiền triều và tân triều, lạc thú đã giảm đi rất nhiều.
Khấu Trọng rời cung, đi về phía Bắc lý. Trong lòng gã vô cùng cảm khái, lý trí hoàn toàn bị một loại tâm tình khác xâm chiếm.
Người gã muốn gặp tiếp theo là thiên hạ đệ nhất danh kỹ Thượng Tú Phương. Dù tối qua nàng không cho người đến tìm, gã vẫn thấy cần phải nói lời từ biệt.
Tâm tư Khấu Trọng mâu thuẫn vô cùng. Nhớ lại khi gặp Thượng Tú Phương, gã đã mê luyến phong thái kiều mỵ xúc động lòng người của nàng, quên hết thế gian hiểm ác. Lại ngấm ngầm tự thấy bản thân đang đùa với lửa, có thể gặp họa thiêu thân.
Chợt có tiếng bước chân rầm rập vang lên.
Một cỗ xe ngựa từ Chu Tước đại môn tiến ra, trước sau đông đặc cấm vệ quân hộ giá. Cỗ xe tiến đến chỗ Khấu Trọng liền dừng lại. Thanh âm của Tú Ninh công chúa từ trong màn gấm vọng ra:
- Mạc tiên sinh định đi đâu đó? Có thể cho Tú Ninh tiễn một đoạn hay không?
Đứng giữa đại đạo rộng lớn, không còn lựa chọn nào khác, Khấu Trọng chỉ còn cách lên xe, đối diện với người mà gã không muốn gặp nhất trên đời!
o0o
Từ Tử Lăng chậm rãi thả bộ, mục đích là tới Nhạc Tuyền Quán ở Bắc lý. Trong lòng gã vốn muốn vào lại bảo khố để quan sát tình hình. Thế nhưng lúc này ban ngày ban mặt, hai bờ kênh Vĩnh An tấp nập người qua lại như thế này, gã khó có thể ngấm ngầm hạ thủy trước bao nhiêu con mắt như thế.
Cơ hội hạ sát An Long đã trở nên mờ mịt, nhưng vẫn còn một tia hy vọng. Chỉ cần hôm nay hắn có đến được Nhạc Tuyền Quán thì gã có thể thích sát thành công.
Quãng đường đến khu vực phụ cận Nhạc Tuyền Quán bình an vô sự. Gã tiện thể bèn tìm một thực quán, ăn uống một chút rồi mới tiếp tục kế hoạch.
Với tu vi của Từ Tử Lăng hiện nay, nhịn ăn nhịn uống vài ngày không thành vấn đề, nhưng chuyện ăn uống lại là một loại lạc thú, một kiểu hưởng thụ của con người.
Đi qua Minh Đường Oa và Lục Phúc đổ trường, Tử Lăng vẫn thấy người ra kẻ vào đông đúc, song không tấp nập xếp hàng rồng rắn như hai ngày trước. Khẳng định là phần lớn đổ khách đã thua sạch túi, không còn khả năng đến tham gia nhiệt náo được nữa.
Lý Thế Dân chủ trương cấm cờ bạc, nhưng Minh Đường Oa thì có phụ thân ác bá Duẫn Tổ Văn của Duẫn Đức Phi chống lưng, Lý Nguyên Cát lại là chỗ dựa vững chãi của Lục Phúc đổ quán. Chỉ xem việc Đại Tiên Hồ Phật và con gái Hồ Tiểu Tiên có thể công nhiên xuất hiện trong dạ yến Hoàng cung thì biết do sự chi trì của Thái Tử và các phi tần, Lý Uyên đã dung dưỡng cho hai đại đổ trường này tồn tại. Từ một điểm này, xem ra Lý Uyên không thể là một ông vua tốt.
Trong lúc đang suy tư, một tiếng oanh vàng từ cửa chính Lục Phúc đổ trường vọng tới.
Từ Tử Lăng không nghĩ tiếng gọi này nhắm vào mình, nên không phản ứng gì mà tiếp tục tiến bước. Đến khi nghe có tiếng bước chân đuổi theo, gã mới dừng bước quay đầu nhìn lại.
Hiện ra trước mắt gã là gương mặt mỹ nữ Kỷ Thiến, người đã từng biểu diễn trong dạ yến Hoàng cung. Lúc này nàng ngực phập phồng hơi thở chạy đến chặn gã lại, làm mọi người đều tò mò ngoái nhìn.
Từ Tử Lăng cảm thấy vô cùng đau đầu, biết nữ tử này khó mà đụng đến.
Kỷ Thiến đến bên Từ Tử Lăng, giận dỗi hỏi:
- Ngươi làm sao thế? Càng gọi lại càng đi nhanh là sao? Người ta không hiểu được ngươi xưng hô thế nào?
Từ Tử Lăng rất muốn giả như không nhận ra nàng, nhưng biết làm thế sẽ không hợp tình lý. Nhân vì bất luận nam nữ, chỉ cần nhìn thấy nàng một lần, tuyệt sẽ không thể quên. Nghĩ đoạn, gã làm bộ ngạc nhiên nói:
- Đây không phải là vị cô nương mà ta đã từng gặp trong Lục Phúc đổ trường hay sao? Không hiểu cô nương gặp tại hạ có việc gì?
Kỉ Thiến buông hai ống tay áo xuống đáp:
- Chúng ta kiếm chỗ nào đó hãy ngồi nói chuyện. Ta không phải muốn hỏi ngươi để mượn ngân lượng đâu mà lo.
Từ Tử Lăng chẳng còn cách nào, không tự chủ được bị nàng kéo đi.