Đại Đường Song Long Truyện

Chương 440 : Cam bái hạ phong

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Dưới ánh sáng xanh huyền ảo của viên dạ minh châu hiện ra một cầu thang bằng đá ngay dưới bồ đoàn dẫn xuống dưới, tiếp đến là một mật thất nhỏ hình vuông rộng chừng hơn trượng.



Xuống đến nơi mới biết những lời Khấu Trọng vừa nói không phải là hoa ngôn. Những vật dụng trong phòng đúng là dùng để thay đổi y phục và dịch dung.



Tường phòng phía đông chính là lối ra vào bí đạo, chỉ cao tầm năm bộ, với thể hình hùng vĩ hiên ngang của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, tất phải khom lưng mới có thể đi được.



Khấu Trọng nhìn qua mật thất một lượt, thấy trước bàn gương là mấy bộ y phục. Gã bước tới nhìn khuôn mặt mình trong gương đồng, cười nói:



- Ở đây có một bộ trang bị dịch dung. Không biết khi lão Thạch nổi hứng bất ngờ thì có giả trang thành một cô nương cho người khác xem không nhỉ?



Từ Tử Lăng theo sau Khấu Trọng vào trong mật thất. Trước tiên gã lướt mắt nhìn về bí đạo tối tăm một cái rồi mới đáp:



- Ngươi nếu muốn biết đáp án, có thể mở hòm y phục ra xem thử, sẽ thấy không hề có y phục nữ nhân.



Dọc hai bức tường còn lại có đặt hai rương gỗ lớn, mở ra thấy đầy đủ các kiểu y phục, còn rương kia toàn quân phục của Đại Đường.



Khấu Trọng cả mừng:



- Ngày mai, chúng ta sẽ dùng những thứ này dịch dung cải trang để ly khai Trường An.



Từ Tử Lăng nói:



- Tốt nhất chúng ta không nên đụng đến những thứ này, Thạch Chi Hiên sau này có quay lại đây cũng không biết chúng ta đã nắm được bí mật Đại Đức Thánh Tăng của lão.



Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:



- Ngươi nghĩ Thạch Chi Hiên có thể quay lại đây sao?



Từ Tử Lăng trả lời:



- Cũng không thể nói trước được. Thạch Chi Hiên có nói một năm sau sẽ tái xuất giang hồ. Thời gian đó trùng khớp với chu kỳ thường lệ Đại Đức sẽ xuất quan vào dịp năm mới. Có thể thấy lão không nỡ bỏ đi thân phận Đại Đức đã dày công kiến lập này.



Khấu Trọng nói:



- Thuật khô thiền của lão căn bản chỉ để đánh lừa người ta. Ài! Nếu như không thể sử dụng những thứ này của lão, chúng ta với quần áo lấm lem huyết tích thế này sao có thể ra ngoài đường gặp người khác?



Từ Tử Lăng ngồi xuống phía sau Khấu Trọng, nhìn vào tường vách, suy tư hỏi:



- Ngươi nói Vân Soái có thể thoát thân không?



Khấu Trọng đáp:



- Chỉ cần lão biết nắm thời cơ khi quân Đại Đường toàn bộ tập trung truy bắt chúng ta mà bỏ chạy. Khinh công của lão chính thực là hạng nhất, bản lĩnh chạy trốn của lão đảm bảo không kém chúng ta. Tại sao ngươi tự nhiên lại nghĩ đến lão?



Từ Tử Lăng không trả lời gã, trầm ngâm nói:



- Công việc truy tìm của Lý Nguyên Cát, Lý Kiến Thành không thể tiếp tục kéo dài mãi, bọn chùng ắt sẽ lần lượt phải bỏ cuộc. Gia tăng phòng bị trong thành, đồng thời phái trọng binh trấn giữ cửa thành nghiêm mật là một biện pháp dễ khả thi hơn. Vì vậy phương pháp rời thành tốt nhất của bọn ta là theo bí đạo từ nội khố.



Khấu Trọng đáp:



- Đó đúng là phương pháp an toàn nhất, nhưng lại không phải là phương pháp tốt nhất. Trước hết nếu chúng ta thoát thân mà thần bất tri quỷ bất giác như vậy sẽ làm chúng nghi thần nghi quỷ. Nếu chúng ta chưa từng thất tung tại kênh Vĩnh An một lần thì không thành vấn đề. Nhưng hiện tại tình hình đã khác trước. Hơn nữa chúng ta còn có trách nhiệm lôi kéo sự chú ý của địch nhân để trợ giúp cho bọn Cao Chiếm Đạo vận chuyển hoàng kim trân bảo được thuận lợi.



Từ Tử Lăng ngưng thần nhìn viên dạ minh châu trong lòng bàn tay rồi nói:



- Chúng ta trước hết hãy xem xem cửa ra bí đạo ở chỗ nào rồi hãy nghĩ tới phương pháp đào thoát có được không?



Khấu Trọng vươn người đứng lên đáp:



- Ý tưởng tốt đấy.



Hai người sau khi đã vận hết nhĩ lực dò xét, khẳng định bên trên không có ai mới từ từ nâng nắp hầm lên, thò đầu ra nhìn. Chỉ thấy đó là một thư trai có bày rất nhiều sách vở.



Bí đạo dài hơn so với hai người nghĩ nhiều, khoảng cách xa tới gần mười trượng.



Phương trượng thất nằm ở hậu viên của Vô Lậu Tự, tiếp giáp với tường hậu phía đông. Bên ngoài tường là một con đường lớn rộng khoảng ba trượng. Chiếu theo cự ly, thư trai này nằm ở trạch viện bên đường, đối diện với Vô Lậu Tự.



Khấu Trọng thấp giọng nói:


- Nguyên lai trên đời này còn có các ngươi là người tốt. Vợ chồng chúng ta tối ngày toàn đi mưu chuyện hại người, cuối cùng lại bị người hại. Được rồi! Kim Hoàn Chân ta từ hôm nay tuyệt không giết một người nào nữa. Nếu không vĩnh viễn không được siêu sinh. Đại ân đại đức của các ngươi, phu phụ ta sẽ có ngày báo đáp.



Hai người cảm nhận được thành ý của nàng liền không nói gì nữa, từ từ thúc đẩy chân khí vào bên trong, giúp nàng trợ huyết hành khí đề tụ công lực.



Qua một khoảng thời gian, thân thuyền bỗng rung mạnh, cuối cùng đã rời bến.



Chợt nghe tiếng bước chân vang lên tiến gần lại.



Từ Tử Lăng và Khấu Trọng nhanh như thiểm điện tiến lại bên cạnh cửa, nghiêm trận chờ đợi. Kim Hoàn Chân lại nằm xuống, giả vờ hôn mê.



“Cạch!”, cửa phòng mở ra.



Hai người có thể ngửi thấy hương khí trên thân thể Vinh yêu nữ.



Trong thời khắc khẩn trương đó, bỗng có tiếng bước chân từ xa lại gần. Vinh Giảo Giảo ngừng lại hỏi:



- Chuyện gì thế?



“Rầm!”, cửa phòng lại đóng sầm lại.



Tiếng một nam nhân bên ngoài cất lên:



- Tiểu thư, có mấy binh uý lên thuyền, kiên quyết đòi tra xét xong mới cho đi.



Vinh Giảo Giảo không vui nói:



- Bọn chúng biết ta là khách quý của Đổng quý phi mà vẫn dám làm gan đến thế ư?



Tên thủ hạ kia đáp:



- Bọn chúng biết rõ thân phận chúng ta nhưng vẫn không nhân nhượng, nói là nghiêm lệnh của Thái tử nên bọn chúng phải chấp hành.



Từ Tử Lăng và Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, giờ mới biết mỗi một con thuyền ly khai Trường An đều bị Đường binh kiểm tra. Nếu không có vấn đề mới cho đi qua.



Vinh Giảo Giảo nhẹ nhàng cười nói:



- Thích tìm thì tìm đi! Bọn chúng chỉ là đi tìm hai tên tiểu tử trời đánh, ngoài ra không để ý gì đến ai khác đâu.



Tiếng bước chân rời đi.



Kim Hoàn Chân ngồi dậy, kinh hãi hỏi:



- Làm sao bây giờ?



Khấu Trọng cười nhẹ đáp:



- Lúc bọn ta hoạt động gân cốt, Kim đại tỷ không nên tham gia vào nhé.



Kim Hoàn Chân ngạc nhiên, thấy bọn chúng lớn gan như vậy, bèn gật đầu lộ rõ vẻ tán thưởng:



- Khấu Trọng, Từ Tử Lăng quả nhiên danh bất hư truyền.



Từ Tử Lăng vội nói:



- Nếu chúng ta không đoán sai, địa điểm An Long cùng chồng nàng ước hội là Nhạc Tuyền Quán ở Bắc Lý.



Tiếng bước chân đến gần, chí ít cũng phải hơn mười người, rồi tiếng cửa phòng mở ra.



Khấu Trọng hô hô cười lớn, mở cửa bước ra, đứng sững giữa hành lang quát lớn:



- Ai đến tìm Khấu Trọng ta thế?



Đứng bên Vinh Giảo Giảo là Kiều Công Sơn. Nhìn thấy Khấu Trọng, hắn nhất thời kinh hãi tròn mắt há miệng, quên cả phản ứng.



Vinh yêu nữ mặt hoa biến sắc, cũng tỏ vẻ hoảng loạn.



(