Đại Đường Song Long Truyện

Chương 444 : Thiên kim nhất nặc

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Lúc đầu thì chỉ cung Nê hoàn (trước trán) không ngừng máy động, tiếp đến Thiên linh huyệt (đỉnh đầu), rồi đến là Dũng tuyền huyệt ở hai gan bàn chân cũng bắt đầu khiêu động.



Hai người đều cảm thấy toàn thân như có kiến bò, tứ chi tê rần, cái cảm giác này thật khó chịu không thể hình dung. May là cả hai đang ngâm mình trong tuyết, môi trường băng lãnh đã giảm bớt thống khổ, nếu không bọn gã không lập tức dừng tay mới là lạ. Lúc này đương nhiên càng không thể phá tuyết chui ra, chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu khổ.



Chân khí trong cơ thể ầm ầm trỗi dậy, xoay chuyển không ngớt, làm khiếu huyệt toàn thân nhất tề chấn động. Hai người phúc chí tâm linh, mặc cho âm dương nguyên khí chạy lên chạy xuống, tiên thiên chân khí ào ào từ hai chân đổ vào nội thể, chỉ một lòng giữ tâm tĩnh lặng như đá, không hề lấy làm lo lắng.



Kỳ diệu nhất là do đã sớm vùi thân trong tuyết, khi chân khí cạn kiệt như ngọn đèn khô dầu, thì đột nhiên cơ thể chuyển sang một trạng thái khác, giống như đông qua xuân tới, lòng sông đang cạn kiệt được tiếp đầy bởi hai dòng nước thanh tân, cây cỏ đã khô héo lại tưng bừng hồi phục sinh cơ.



Việc luyện hóa nguyên tinh đúng ra là một quá trình lâu dài. Lúc trước trong rừng tuyết, hai người chỉ mới vô tình kiềm chế được nguồn năng lượng do nguyên tinh phát ra. Đến lúc này, họ đã chính thức biến nguyên tinh thành nguyên khí, đưa dẫn vào các huyệt mạch lớn nhỏ toàn thân, chuyển thành nguyên khí của bản thân.



Lại may là tuyết lạnh rơi dày tích tụ xung quanh, hình thành một cái kén tuyết lớn bọc kín thân hình hai gã, khiến nguyên khí yên ổn ở đúng vị trí không thoát ra ngoài, giúp bọn họ thu được lợi ích vô cùng lớn.



Chân khí của Khấu Trọng thiên hướng băng hàn, của Từ Tử Lăng thiên hướng hoả nhiệt, một âm một dương, hỗn hỗn độn độn. Hai gã cứ thuận theo tự nhiên cho chân khí tự do lưu thông, không gấp không lo, không thúc ép cũng không bỏ mặc, theo đúng phương pháp đã tu luyện được từ Trường Sinh Quyết: “không vô sở không, tịch vô sở tịch, thần vô hồn nhiên như nhất, hoảng hoảng hốt hốt,…”, bản thân tựa như quay lại cảnh giới Thái hư từ thời Bàn cổ sơ khai. Điều này lại vô cùng trùng hợp với cảnh giới tối cao của tâm pháp đạo gia “Nhất lô nội hỏa bức, bạch hổ nhận vu linh, hợp đỉnh trung thủy dung, thanh long du vu thâm uyên”, “phong hỏa đồng lô, thủy noãn sanh hà”.



Tuyết lớn không ngừng rơi xuống, trên đầu bọn gã đã bị tích tụ một lớp tuyết dày. Hai người từ ngoại hô hấp tự động chuyển sang nội hô hấp mà không hề có hiện tượng hao tổn nội lực, chân khí trong nội thể lưu chuyển càng lúc càng thịnh.



Bỗng nhiên có những hình tượng kỳ dị nổi lên, ảo tượng ma quái xuất hiện. Hai người kiên nghị giữ vững tâm chí, không hề lưu ý đến những dị tượng này, giữ vững Linh đài, tiến dần tới cảnh giới võ đạo.



Sau khoảng thời gian không rõ bao lâu, hai người bỗng nhiên tỉnh lại. Mọi khiếu trong cơ thể đều khôi phục, cảm giác thống khổ do kinh mạch bành trướng mất hết. Hai gã tự nhiên phá tuyết phóng lên rồi như hai viên đạn rồi nặng nề hạ xuống mặt đất.



- “Bùng!”



- “Bùng!”



Chân khí hai người đột nhiên xung kích mạnh mẽ, chấn văng hai gã ngã lăn sang hai bên, làm dấy lên một trận hoa tuyết, tạo ra một quang cảnh kỳ lạ.



Hai gã lúc đó mới nghĩ đến có thể địch nhân đang ở bên theo dõi liền hoảng hốt đứng dậy. Nỗi đau đớn do kinh mạch bành trướng đã hoàn toàn biến mất, toàn thân vô cùng thư thái, cảm giác an bình và thoải mái không nói nên lời.



Cơn mưa tuyết cũng dần dần ngừng hẳn, bầu trời trên bình nguyên tuyết một màu ảm đạm.



Hai gã quan sát xa gần, bình nguyên tuyết trống không, rừng núi yên tĩnh, không hề thấy hình bóng địch nhân và chim ưng.




- Thuyền tốt kỳ thật có thể không tốt, vì không biết khi ngồi xuống thuyền rồi sẽ gặp phải khổ sở gì.



- “Xoảng!”



Khấu Trọng lại tề xuất Tỉnh Trung Nguyệt hỏi:



- Ta ngứa tay quá rồi. Vừa đánh vừa đi có được không?



Từ Tử Lăng lướt mình lùi lại, cười lớn nói:



- Thử chạy qua đây xem, ta nào có sợ chứ!



Khấu Trọng thân theo đao đến, Tỉnh Trung Nguyệt hoá thành một đạo cầu vồng truy theo Từ Tử Lăng.



Hai người kẻ đánh qua người đánh lại, trên bình nguyên tuyết quá chiêu đọ sức không hề cố kỵ. Bọn công lực tương đương, nhưng võ công lại phát triển từ những tao ngộ và tính cách bản thân hoàn toàn bất đồng, mà bọn gã đều là hạng thiên tài võ học. Lúc này cả hai thoải mái luyện tập, hoàn toàn không lo sai lầm hay thất thố. Nhờ đó võ công tinh tiến gấp bội, cả hai đều thu được lợi ích rất lớn. Bọn gã nhân dịp này đã dung hòa quán thông toàn bộ võ học tâm đắc đã sở ngộ được từ trước đến nay. Quan trọng nhất là hai người hiểu rõ mức độ năng lực và cảnh giới võ công hiện tại của mình.



Đó là ưu thế lớn nhất của bọn họ trong việc liên tục đột phá về võ học. Đổi lại là những bậc cao thủ như Ninh Đạo Kỳ, Chúc Ngọc Nghiên, Thạch Chi Hiên, tuy ngạo thị quần hùng nhưng khó tìm đối thủ, chỉ có thể một mình khổ công suy nghĩ, không hề được trời đất ưu đãi như hai gã, có thể cùng nhau nghiên cứu võ học.



Lúc này hai gã đầm mình trong tuyết luyện công không ngừng, hồn nhiên quên cả bản thân, càng đánh càng khoan khoái vô cùng.



Khấu Trọng luân phiên sử dụng Tỉnh Trung Bát pháp “Bất Công ”, “Kích Kì ”, “Dụng Mưu”, “Binh Trá ”, “Kì Dịch ”, “Chiến Định ”, “Tốc Chiến ”, “Phương Viên ”, mỗi lần thi triển lại có những biến hoá mới, đều có thể nghiệm mới.



Sau khi gặp Thiên Đao Tống Khuyết ngộ ra được Bát pháp, tới lúc này, trên đất tuyết, cuối cùng Bát pháp của Khấu Trọng cũng đã trở nên thành thục nhuần nhuyễn.



-------------------------



Thiên kim nhất nặc: tạm dịch: câu nói ngàn vàng(?).



(