Đại Đường Song Long Truyện
Chương 450 : Tồn vong chi đạo
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Vương Thế Sung nói lớn:
- Vương nhi không nên nói hồ đồ.
Vương Huyền Ứng bất ngờ đứng dậy, trừng mắt chỉ vào mặt Khấu Trọng nói:
- Đại trượng phu dám làm dám nhận, Khấu Trọng ngươi khi ở Trường An có phải đã thông qua Lý Tịnh, sớm đầu hàng Lý Thế Dân không?
Khấu Trọng vẫn không thay đổi phong thái nhàn hạ, cười nói:
- Thái tử không cần phải nổi giận, tin đồn quan hệ trọng đại như thế, tiểu đệ lần đầu tiên được nghe. Không biết có phải do Lạc Dương đại mỹ nhân Vinh Giảo Giảo của chúng ta thám báo không?
Vương Huyền Ứng hiển nhiên bị gã đoán trúng, khí thế ra vẻ ta đây có lý của hắn lập tức giảm đi, nhưng vẫn miễn cưỡng cãi:
- Tin tức này từ đâu đến không cần ngươi quan tâm, ngươi dám trả lời vấn đề ta đã đưa ra không?
Sự im lặng bao trùm nội điện.
Khấu Trọng thoải mái cười khanh khách đáp:
- Khấu Trọng ta là hạng người nào, thiên hạ tự có công luận. Có người không hiểu, ta cũng không muốn phí sức làm việc vô vị.
Trương Trấn Châu trầm giọng nói:
- Thái tử có lẽ đã hiểu lầm, Thiếu Soái tuyệt không phải là loại người như vậy.
Vương Huyền Ứng thấy Vương Thế Sung không nói gì, lòng can đảm lại tăng, khích động nói:
- Nếu đúng là hiểu lầm, tại sao hắn không muốn chúng ta dụng binh chống Lý Thế Dân?
Khấu Trọng thầm nghĩ quá cương với Vương Huyền Ứng cũng không nên, thừa cơ nhượng cho hắn xuống thang, vỗ tay vào đầu nói:
- Nguyên lai Thái tử đã hiểu lầm tiểu đệ, xin Thái tử ngồi xuống, nghe tiểu đệ nói vài lời.
Vương Thế Sung hướng về Vương Huyền Ứng gật đầu ra dấu, Vương Huyền Ứng tuy phẫn nộ nhưng không còn cách nào khác đành ngồi xuống nghe Khấu Trọng giải thích.
Mục quang chúng nhân tập trung vào người Khấu Trọng.
Khấu Trọng hiên ngang cất tiếng:
- Ta là người thích nhất đặt mình vào địa vị của người khác mà suy nghĩ, giả như tiểu đệ là Lý Thế Dân, trong tình huống này tuyệt sẽ không cùng Thánh thượng toàn diện khai chiến, bởi vì còn phải lưu lại lực lượng khả dĩ có thể ứng phó với thanh thế khiếp người của Tống Kim Cương.
Vương Thế Sung sửng sốt hỏi:
- Nếu đã như thế, Lý Thế Dân cần gì phải mang quân ra Quan Ngoại? Hay là để gây sự chú ý, khiến chúng ta không thể can thiệp vào hành động của Lý Thế Tích?
Khấu Trọng trả lời:
- Đó là một trong nhiều nguyên nhân, một lý do nữa là thăm dò tâm ý của Hoàng thượng. Nếu như ta đoán không sai, Lý Uyên hiện tại tuyệt không muốn động võ với Lạc Dương, ít nhất cũng hy vọng có thể trì hoãn đến mười tháng sau.
Tất cả đều ngạc nhiên, không hiểu kỳ hạn mười tháng này ở đâu ra.
Dương Công Khanh không nén được hiếu kỳ liền hỏi:
- Sao Thiếu Soái lại nói thế?
Khấu Trọng mỉm cười đáp:
- Đạo lý vô cùng đơn giản, vì Đổng Quý Phi đang mang cốt nhục của Lý Uyên, nếu Đường Trịnh khai chiến, Đổng Quý Phi có thể vì việc đó mà hoảng sợ, làm hại đến bào thai. Với tính cách của Lý Uyên, đương nhiên không muốn tình huống này phát sinh.
Mọi người đều ngạc nhiên, cảm thấy khó tin.
Vương Hoằng Liệt không hiểu hỏi:
- Thiếu Soái không phải đã nói Đường quân sẽ tấn công Lạc Dương? Hiện tại lại nói thế này, có phải là tiền hậu mâu thuẫn?
Khấu Trọng trả lời:
- Tấn công Lạc Dương là thế phải làm, nhưng phải phân biệt thứ tự trước sau. Chỉ xem Đường quân chia ra hai, một chống Tống Kim Cương, một công Vũ Văn Hoá Cập, Lý Thế Dân lưu lại thủ hậu phương, có thể biết sách lược của Lý Thế Dân là trước tiên củng cố bắc ngạn sông Hoàng Hà, tiến hành mưu đồ Đồng Lạc quan đạo, nếu quan đạo lọt vào tay Lý Thế Dân, Đường quân sẽ dựa vào sự yểm trợ của hai lộ thủy lục, trước hết chiếm dần các thành trì ngoại vi của Lạc Dương, thành công cắt đường lương thực, chỉ khi đó mới nhập quân lại trực tiếp tấn công Lạc Dương.
Vương Huyền Ứng hùng hồn nói:
- Nói như thế, có phải chúng ta cứ ngồi đây chờ chết, để mặc cho Lý Thế Dân nhe răng múa vuốt, diễu võ dương oai à?
Khấu Trọng điềm tĩnh từ từ đáp:
- Nếu chúng ta phát binh đánh Đường vào lúc này, không những không được gì mà còn giúp Lý Thế Dân có lý do không tuân theo chủ ý của Lý Uyên, Lý Uyên lại còn phải đối thoại giải thích cho Thục Ni tiểu thư. Khi ấy Lý Thế Dân chỉ cần rút quân qua sông Hoàng Hà, xin hỏi Thái tử có dám vượt sông truy kích không?
Vương Huyền Ứng nhất thời á khẩu. Tuy tại bắc ngạn Hoàng Hà bọn họ có vài căn cứ, nhưng quân ở hướng bắc Lạc Dương lại bị quân đội Lý Thế Tích áp chế không động đậy được, nếu điều động đại quân chủ lực tấn công Trù Tang sẽ kẹt vào thế đầu đuôi không thể tiếp ứng, nói không chừng ngay cả những căn cứ bắc ngạn cũng thất thủ, lại còn để trống một bên, đó đương nhiên không phải là kế hoạch hay.
-Bởi vì y đã tự hạn chế bản thân chỉ dùng một tay đấu với ta, làm sao dùng được Tán Thủ Bát Phác?
Từ Tử Lăng nói:
- Ninh Đạo Kỳ là người trí tuệ trác việt, sao lại chịu thả hổ về rừng? Nếu là như vậy, thì căn bản không nên đáp ứng Sư Phi Huyên là sẽ xuất thủ, Sư Phi Huyên cũng không nên thỉnh ông ta xuất thủ.
Khấu Trọng lộ thần sắc suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- Đúng, trong việc ấy chắc chắn có biến hoá mà chúng ta không biết.
Hai tia mắt Từ Tử Lăng ánh lên loang loáng thể hiện vẻ trí tuệ thâm sâu, từ từ nói:
-Các biến hóa này, chúng ta nên biết. Nếu ta đoán không sai, Sư Phi Huyên lúc này không phải tuyệt đối ủng hộ Lý Thế Dân, cho nên tha ngươi một lần. Trong tình huống này Lý Thế Dân vẫn là lựa chọn đầu tiên, Khấu Thiếu Soái ngươi là lựa chọn thứ hai.
Khấu Trọng chấn động kịch liệt:
- Có thể như vậy ư?
Từ Tử Lăng phân tích:
- Ngươi nghĩ đi, cùng Dương Văn Can tạo phản là sự kiện nghiêm trọng, nhưng Lý Kiến Thành vẫn được miễn tội, đủ biết Quý phi đảng và Thái tử đảng đã liên hợp thành một lực lượng hùng mạnh. Lý Thế Dân hiện tại chỉ còn hai đường đi, một là chiêu binh mãi mã bên ngoài tự lập, đi đường này tất phải tấn công vây hãm địa bàn của Vương Thế Sung, không được thì chỉ còn tự đi tìm đường chết.
Khấu Trọng nói tiếp:
- Đường kia là sách động một cuộc chính biến ngay tại Trường An, cách này cũng không dễ. Với sự hỗ trợ của người Đột Quyết, Lý Kiến Thành, cùng Nguyên Cát hợp lại so với Lý Thế Dân chỉ mạnh hơn chứ không kém, huống hồ Lý Kiến Thành còn có sự ủng hộ của Lý Uyên. Ha! Ngươi nói Sư Phi Huyên không xem chắc Lý tiểu tử đúng là có đạo lý!
Từ Tử Lăng nói:
- Vẫn còn một việc chưa giải thích được, Ninh Đạo Kỳ tại sao phải xuất thủ?
Khấu Trọng trả lời:
- Vì sợ Trường Sinh Quyết của chúng ta. Ninh Đạo Kỳ dùng cơ hội này, bức bách ta phải dụng toàn lực chống đỡ, để y có thể thăm dò hư thật của Trường Sinh Quyết.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý.
Khấu Trọng vỗ trán nói:
- Ta thật ngốc, lại quên mất Dương Công Khanh, chúng ta rất có thể nhờ lão giúp đỡ, cung cấp tin tình báo về Vũ Văn Hóa Cốt.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Không lẽ lại chuyển hướng về Lạc Dương?
Khấu Trọng đáp:
- Dương Công Khanh hiện đang ở Huỳnh Dương chứ không phải Lạc Dương, tìm lão rất tiện đường.
Từ Tử Lăng nói:
- Cứ làm vậy đi.
Khấu Trọng cười khổ:
- Sau khi báo thù cho mẹ, Lăng thiếu gia sẽ đi đâu?
Từ Tử Lăng nói:
- Ta tính đi thăm đại tiểu thư và tiểu Lăng Trọng.
Khấu Trọng than:
- Ta cũng muốn gặp họ.
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Trừ phi ngươi có thuật phân thân, ngươi tưởng mình nhàn rỗi lắm à? Sau đó ta sẽ đi một chuyến ra biên ngoại, để hiểu biết thêm về đại thảo nguyên của lão Bạt và sa mạc mà Khả Đạt Chí chung tình.
Khấu Trọng mặc nhiên im lặng, gã hiểu Từ Tử Lăng muốn ly khai Trung Nguyên để bản thân có thể nằm ngoài chuyện của Khấu Trọng, không thì khi gã nhận được tin tức Khấu Trọng ngộ hiểm, Từ Tử Lăng có thể khoanh tay không lý đến sao?
---------------------------------
mienlitangcham Chú thích:
1. Ở đây nhiều người hay nhầm kênh Thông Tế và Vĩnh Tế. Thực ra cả hai kênh này đều nằm trên Đại Vận Hà, nó nối liền các sông Hải Hà, Hoàng Hà,sông Hoài, Tiền Đường và Trường Giang. Con kênh này được Tuỳ Dạng Đế xây dựng vào năm 604 gồm 3 phần: phần nằm giữa sông Trường Giang(hay Dương Tử) và sông Hoài được gọi là Sơn Dương Độc, phần thứ hai nối liền Hoàng Hà và sông Hoài được gọi là Thông Tế Cừ, phần còn lại phía Bắc được gọi là Vĩnh Tế Cừ, nó nối liền Bắc Kinh với Lạc Dương. Tổng chiều dài của Đại Vận Hà khoảng 3630 lí(khoảng 1930 km).
(