Đại Đường Song Long Truyện
Chương 459 : Dục xả nan ly
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Ba người lên tới thuyền khi trời đã hoàng hôn. Mấy đầu lĩnh của Đại Đạo xã bao gồm cả Phùng Bạt đều đã đi vào trong thành tìm trò tiêu khiển hết.
Quản Bình lúc này đành làm liều một phen, lấy vai trò của đại lão bản, nhận Khấu Trọng và Từ tử Lăng là hai người cháu họ mới đuổi theo đến đây. Hắn không thèm để ý đến sự phản đối của bọn người Đại Đạo xã, đích thân dẫn hai người vào phòng của mình.
Khấu Trọng nhìn thấy trong phòng có hai chiếc giường, liền hỏi:
- Ai ở cùng phòng với Quản lão bản vậy?
Quản Bình trả lời:
- Mỗi một hiệu buôn đều được phân một phòng trống. Ta vốn đi cùng một người hộ vệ, nhưng đáng tiếc sau khi rời khỏi Bình Diêu không lâu thì y đổ bệnh, phải quay lại để điều trị. Vậy nên ta đành phải lên đường một mình. Bây giờ nghĩ lại tình hình khi đó, dám chắc là y bị người ta hạ độc. Nếu không thì một người có võ công như vậy sao lại dễ dàng bị bệnh chứ?
Khấu Trọng gật đầu đồng ý, cười với Từ Tử Lăng:
- Chúng ta lại phải chen chúc ngủ chung một chiếc giường như trước kia rồi.
Từ Tử Lăng đá tung đôi giầy, không hề khách sáo nằm vật ra giường, giọng nói tỏ vẻ buồn ngủ sắp rũ ra đến nơi:
- Phùng Bạt sắp về rồi…ngươi đi ứng phó với hắn…đừng đánh thức ta!
Quản Bình cả kinh nói:
- Sao ngươi biết Phùng Bạt sắp về rồi?
Khấu Trọng kéo chiếc ghế của Quản Bình ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống, duỗi dài người ra nói:
- Thủ hạ của Phùng Bạt nhìn thấy Quản lão bản đột nhiên dẫn theo hai tráng hán lên thuyền, đương nhiên phải lập tức vào thành thông báo để hắn quay về.
Sau khi liếc nhìn Từ Tử Lăng, gã tức cười nói tiếp:
- Cái tên khỉ này! Muốn ngủ là ngủ được, quả nhiên là cao thủ ngủ.
Tiếng thở chậm, dài, nhẹ của Từ Tử Lăng nhẹ nhàng vang lên, như chẳng hề có chuyện gì xẩy ra.
Quản Bình run lẩy bẩy vẻ sợ hãi:
- Đến khi Phùng Bạt về, có thật là không cần đánh thức hắn dậy không? Có thêm một người giúp đỡ vẫn tốt hơn là bớt đi một người chứ?
Khấu Trọng ngáp dài đáp:
- Ta chịu hạ mình đi gặp Phùng Bạt nói chuyện đã là nể mặt hắn lắm rồi. Nếu như không phải vì sợ Quản lão bản sau này khó xử, ta khẳng định sẽ ném hết người của Đại Đạo xã xuống kênh Vĩnh Tế, rồi tự mình điều khiển thuyền hàng đi lên phương Bắc.
Quản Bình không khỏi thốt lên:
- Nói thật, ta cũng đã thấy không ít danh gia cao thủ trên giang hồ, nhưng hoàn toàn không thèm để địch nhân vào mắt như hai vị đây thì đúng là lần đầu tiên được gặp. Nếu như không tận mắt nhìn thấy hai vị kế hoạch chu đáo, tính toán cẩn trọng, thì quả thật ta sẽ nghĩ hai vị là những con nghé non không biết thế nào là trời cao đất dày.
Khấu Trọng vỗ vai ông ta một cái, cười nói:
- Ta rất thích những người thẳng thắn! Chà! Đến rồi đó! Bước chân của người Đại Đạo xã đúng là có chút uy lực.
Quản Bình ngạc nhiên hỏi:
- Có người gọi cửa à? Tại sao ta không nghe thấy?
Khấu Trọng đáp:
- Phùng Bạt vừa lên thuyền, Quản lão bản đương nhiên là không nghe thấy rồi.
Quản Bình vẫn còn bán tín bán nghi, đang định hỏi thêm vài câu, thì tiếng bước chân của chừng hơn mười người đã vang lên trên hành lang của con thuyền, dồn dập tiến tới cửa phòng lão!
“Cộp! Cộp!”
Một giọng nói khàn khàn vang lên ngoài cửa:
- Phùng Bạt cầu kiến! Mời Quản tiên sinh ra ngoài này nói vài lời.
- Lần đầu tiên ta cảm giác có chút hận ngươi.
Từ Tử Lăng phì cười:
- Không phải là ngươi đang hận, mà là đang ép ta. Bất quá tu hành võ đạo và dĩ chiến dưỡng chiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cái thứ nhất là khổ tu, cái thứ hai là rèn luyện phản xạ ứng phó với kẻ địch. Vì vậy mà Bạt Phong Hàn mới rời bỏ chúng ta, độc lai độc vãng, một mình đương đầu với tất cả gian nan thử thách, một mình suy nghĩ chiêm nghiệm về những việc đã trải qua. Dĩ chiến dưỡng chiến của chúng ta còn chưa đủ sao? Bây giờ cũng đến lúc phải tu hành võ đạo rồi.
Khấu Trọng đột nhiên ngồi nhỏm dậy nói:
- Theo như lời ngươi nói, ta không phải không có cách tu hành. Nhưng với tình hình trước mắt, một mình ta vô phương làm được điều đó.
Quản Bình vẫn ngáy đều, khiến cho những lời trao đổi riêng tư khe khẽ của hai người thêm phần nhịp điệu.
Từ Tử Lăng đưa tay nắm lấy vai Khấu Trọng lắc đầu cương quyết:
- Cô độc là một loại tâm cảnh, chúng ta chừng nào còn chưa tách ra thì đừng mơ tưởng có thể trở thành cao thủ một tay che trời giống như Ninh Đạo Kì. Với tài năng và tư chất của Trọng thiếu gia chắc cũng hiểu được ý ta.
Khấu Trọng cuối cùng cũng phải buông xuôi:
- Được rồi! Nhưng Lăng thiếu gia định lưu lạc bao lâu mới quay về thăm hoặc giúp ta lượm xác đây?
Từ Tử Lăng không nhịn nổi bật cười:
- Không cần nói những câu thê thảm vậy chứ? Thực ra ta cũng chẳng thể nói trước điều gì. Có lẽ một ngày nào đó bỗng nhiên thấy nhớ ngươi ta sẽ lập tức quay về.
Khấu Trọng trong lòng vô vàn cảm xúc, gã gượng gạo nói:
- Hai huynh đệ chúng ta từ trước tới nay luôn kề vai sát cánh chia sẻ mọi đắng cay ngọt bùi, bây giờ đột nhiên mỗi người một nơi, thử hỏi ta làm sao có thể không đau lòng cho được?
Từ Tử Lăng tỏ vẻ không vui:
- Tại sao ngươi lại có thể dùng từ “đột nhiên” để mô tả sự việc này chứ? Chúng ta chẳng phải đã giao ước sau khi giành được bảo khố, ngươi đi giành thiên hạ của ngươi, ta sẽ tìm kiếm cuộc sống như ta hằng mơ ước hay sao?
Khấu Trọng cố gắng vớt vát lần cuối:
- Nhưng tình thế bây giờ đâu còn như lúc trước. Lý Thế Dân bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã, người Đột Quyết sẽ chớp lấy cơ hội xâm phạm Trung Nguyên. Lăng thiếu gia ngươi cũng nên linh động một chút chứ, trước hết hãy cùng tiểu đệ xem kỹ tình hình rồi hãy quyết định đi hay ở.
Từ Tử Lăng nhăn nhó nói:
- Cái tên xỏ lá này! Nói mà không giữ lời gì cả, thế mà vẫn còn mồm năm miệng mười.
Giọng Khấu Trọng đầy chán nản:
- Cái đó gọi là không chịu khuất phục, tìm con đường sống ở đất chết mà thôi. Nói thẳng, dù trước đây bị ép buộc phải hứa cho ngươi đi, ta cũng thầm nghĩ rằng đó chỉ là những lời nói chót lưỡi đầu môi, còn thật sự không thể xảy ra điều đó. Giờ đây việc chia tay đã bày ra trước mắt, đương nhiên lại là một chuyện khác.
Ngừng lại một lúc gã lại nói tiếp:
- Tiễn ngươi một đoạn cũng bị cự tuyệt, thế thì còn gọi gì là huynh đệ.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Ngươi như là một người đã có gia thất, người nhà ở Bành Lương đang chờ ngươi trở về. Vì thế ngươi càng phải chuẩn bị cho tốt. Một năm sau sẽ là thời điểm quyết định đến sự tồn vong Thiếu Soái quân, ngươi làm sao có thể bỏ mặc gia thất của mình chứ?
Khấu Trọng nghe xong liền lộ ra vẻ phấn chấn, rồi vui vẻ nói:
- Điều này ngươi không phải lo lắng, việc chuẩn bị đã có Hư Hành Chi, Tuyên Vĩnh giải quyết ổn thỏa. Lý Thế Dân phải lo đối phó với Tống Kim Cương cũng mất ít nhất sáu tháng đến một năm. Ta bây giờ hoàn toàn tự do tự tại, có thể cùng ngươi đi xa một chuyến.
Từ Tử Lăng chưa kịp trả lời, thuyền đột nhiên tăng tốc.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, đều biết đã có chuyện bất thường nào đó xảy ra.
-------------------
Dục xá nan ly: muốn rời đi nhưng không được/gặp khó khăn.
(