Đại Đường Song Long Truyện

Chương 471 : Tiên tung tái hiện

Ngày đăng: 13:18 19/04/20


Đỗ Hưng đến tay không, bên ngoài bộ võ phục màu vàng có khoác thêm một tấm áo choàng, chân đi giày da trâu. Quả không hổ danh Bá Vương, hắn có một thể hình vạm vỡ và khí thế thập phần bá đạo. Đỗ Hưng trạc tuổi tứ tuần, mặc dù không anh tuấn nhưng khôi ngô và tràn đầy khí chất nam nhi. Vòm trán cao hơn hẳn người bình thường, rõ ràng hắn cũng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu. Với cặp mắt sắc sảo ẩn dưới đôi lông mày rậm, có vẻ như không có việc gì có thể giấu được hắn.



Dưới ánh mắt sắc bén của ba người, Đỗ Hưng không hề tỏ ra có chút gì bất an, ngược lại còn điềm tĩnh đưa mắt đánh giá bọn họ. Tuy nhiên hắn rõ ràng không hề biết Bạt Phong Hàn là thần thánh phương nào, ánh mắt dừng lại ở chỗ y lâu nhất.



Khấu Trọng ung dung cười nói:



- Bá Vương phủ của Đỗ đương gia có phải là do vội vàng mà để quên ở nhà rồi không?



Đỗ Hưng hiên ngang ngồi xuống đối diện với ba người, hắn cười đáp:



- Đỗ mỗ lần này đến là để bàn chuỵên làm ăn, mang theo Bá Vương phủ liệu có tác dụng gì?



Nói rồi nhìn về phía Bạt Phong Hàn hỏi:



- Vị này là...?



Bạt Phong Hàn đứng dậy, ngạo nhiên nói:



- Chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới, ba vị cứ tự nhiên.



Nói xong liền đi về phía sau của thực điếm, cùng với Nhậm Tuấn cho ngựa ăn.



Đỗ Hưng thu ánh mắt nhìn theo bóng dáng lừng lững của Bạt Phong Hàn, quay sang nghênh tiếp nhãn thần của Khấu Trọng, rồi trầm giọng hỏi:



- Hai vị hôm nay đại giá tới đây, không biết là tìm Đỗ mỗ tính sổ hay là thay Trác đại tiểu thư bàn chuyện sinh ý?



Khấu Trọng thầm kêu lợi hại. Việc Đỗ Hưng vẫn dùng quy củ giang hồ để giao thiệp đã khiến họ cảm thấy có chút ở vào thế hạ phong. Gã nhún vai đáp:



- Đỗ đương gia nếu như có thể đưa ra một giải thích khiến người tâm phục cho việc đóng cửa bắt người nơi phân điếm của Đại tiểu thư, Khấu Trọng ta xin rót rượu kính lão ca ngươi.



“Rầm!”



Đỗ Hưng một chưởng đập xuống mặt bàn, phát ra âm thanh vang dội khiến cho Bạt Phong Hàn và Nhậm Tuấn giật mình phải quay người lại nhìn, tuy nhiên rượu trong vò vẫn không hề tràn ra ngoài lấy một giọt, hiển thị võ công của hắn không chỉ siêu phàm nhập thánh mà nội gia công phu còn quái dị vô cùng.



Hắn vừa ra tay, sự đánh giá của Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đối với đối phương lập tức đã có thay đổi lớn, đồng thời khiến cho tay chân Khấu Trọng cũng như Bạt Phong Hàn trở nên ngứa ngáy. Đối thủ như vậy chẳng phải dễ gặp, hứa hẹn một trận đấu ra trò.



Đỗ Hưng thần sắc đáng sợ gầm lên:



- Đóng cửa, bắt người? Đâu liên quan gì tới ta. Con mắt nào của Khấu Trọng ngươi nhìn thấy Đỗ Hưng ta làm? Con bà nó là con gấu, Đỗ mỗ nếu như không nể mặt Kinh Kháng, thì làm gì rỗi hơi mà đi quản chuyện của Trác Kiều. Hiện tại khi ta phải vất vả thuyết phục đối phương để bọn chúng ngoan ngoãn nhả đống da dê kia ra, thì bọn ngươi lại ầm ĩ quát tháo giữa chợ khiến cho người người đều chú ý. Đỗ Hưng ta là người như thế nào chứ, bất kể các ngươi có là Thiên Hoàng lão tử và Ngọc Hoàng đại đế đi nữa, nếu ta không thuận mắt thì chém cha nó các ngươi thành bảy tám mảnh rồi mang ra nhắm rượu, chứ hơi đâu mà phải đi tìm mấy tên tiểu tốt đó để gây chuyện.



Đột nhiên gặp phải một sự phản bác bất ngờ như thế, nói đúng hơn là bị hắn mắng cho một trận như hắt nước vào mặt, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe xong sững sờ, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.



Mặc dù biết chắc chắn hắn ta đứng sau lưng giật dây bọn lang tặc, cũng chính hắn đóng cửa tiệm rồi bắt người, lại cấm các khách điếm ở Sơn Hải quan không được tiếp đãi bọn họ, nhưng tất cả chỉ là những suy đoán không hề có chứng cứ nào thực sự.



Giọng của Bạt Phong Hàn vọng tới:



- Đỗ Hưng ngươi quả thực không đoán được ta là ai sao? Dám trừng mắt to tiếng với huynh đệ của ta trước mắt ta.



Khấu Trọng và Từ tử Lăng thầm kêu không hay, bọn họ hiểu rõ tính cách của Bạt Phong Hàn, biết y đã động sát khí. Nếu lỡ như vì một lời không hợp mà động thủ, lại cùng tương tranh với cao thủ như Đỗ Hưng, làm sao có thể nương tay. Với công lực kinh nhân, kiếm chiêu lang độc của Bạt Phong Hàn, giả như lỡ giết mất Đỗ Hưng, việc truy tìm da dê sẽ chẳng còn manh mối gì nữa, lúc đó thì làm sao có thể ăn nói được với Trác Kiều.



Phản ứng của Đỗ Hưng càng vượt xa so với sự dự đoán của bọn gã. Hắn đứng phắt dậy, hai tay túm lấy hai thành bàn, tiếp đó khẽ nghiêng người lại phía sau nhấc bổng chiếc bàn gỗ to lên khỏi mặt đất, cuối cùng dùng sức hất mạnh lên trên. Cốc và đĩa thức ăn trên bàn giống như không có trọng lượng bay thẳng lên trên, lao vút vào trần nhà, tức thời vỡ tan thành một đống những mảnh vụn, rượu rơi xuống như mưa, ướt hết hai người ở phía dưới.



Đỗ Hưng chỉ thẳng vào mặt Bạt Phong Hàn nói:


- Mọi người rốt cuộc là đang nói chuyện gì vậy?



Khấu Trọng vội đáp:



- Đợi một lát nữa sẽ nói rõ ràng với lão ca.



Rồi gã lại quay sang hỏi Phi Huyên:



- Kim Hoàn Chân và Chu Lão Thán đang ở đâu?



Sư Phi Huyên bình tĩnh trả lời:



- Dọc đường ta vẫn liên tục nhận được tin tức của họ, dựa vào những ký hiệu họ để lại mà đuổi theo Thạch Chi Hiên, nhưng đến gần đây thì đột nhiên không thấy bất kỳ một ám hiệu nào của họ nữa. Nguyên nhân là gì thì ta cũng chưa biết được.



Khấu Trọng hít một hơi thật sâu rồi nói:



- E rằng bọn họ lại đi theo vết xe đổ của lão Vu, đã bị bàn tay độc ác của Thạch Chi Hiên hại rồi.



Sư Phi Hiên chợt hỏi:



- Các người đến Sơn Hải quan này có chuyện gì? Tại sao lại gây rắc rối với Đỗ Hưng?



Khấu Trọng liền kể lại một lượt những vụ việc liên quan đến bọn lang tặc và Đại Minh Tôn Giáo. Bạt Phong Hàn lúc này mới hiểu được chút ít.



Sư Phi Huyên vẻ mặt nghiêm trọng nói một tràng:



- Phi Huyên cũng đã nghe qua về Đại Minh Tôn Giáo. Giáo phái này xuất hiện ở kinh thành Thái Tích Phong của Ba Tư, do hậu nhân của một quý tộc sáng lập, soạn ra sách “Sa Bố La Can”, khởi xướng lên “Nhị Tông Tam Tế Luận”. Nhị tông ở đây là Quang minh và Hắc ám. Tam tế là Quá khứ, Hiện tại và Tương lai. Triết lý của giáo phái này cho rằng vị thần tối cao chính là Đại Minh Tôn Thần, là biểu hiện cao nhất của bốn đức tính bao gồm thần vị, quang minh, trí tuệ và uy lực. Về cơ cấu, bên dưới Đại Minh giáo chủ còn có Thiện mẫu, Nguyên tử, Ngũ minh tử, Ngũ ma, tổ chức hết sức kỳ bí, thực lực vô cùng hùng hậu. Nếu như Đỗ Hưng có quan hệ với giáo phái này thì nội tình chưa hẳn đã giống vẻ bề ngoài chỉ là sùng bái tín ngưỡng đơn thuần, rất có thể hắn dự định một cuộc xâm lăng dựa trên danh nghĩa tôn giáo.



Khấu Trọng tặc lưỡi:



- Ma môn ở Trung Thổ đang làm mưa làm gió, giờ lại thêm tà giáo Hồi Hột nữa, thật là khiến cho người ta đau đầu.



Sư Phi Huyên đứng dậy nói:



- Ba vị đã đến đây thì không thể ngồi nhìn chuyện này được. Phi Huyên vẫn còn có việc chưa làm xong cần giải quyết, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.



Ba người vội vàng đứng dậy.



Từ Tử Lăng gượng cười:



- Sư tiểu thư có thể để bọn ta giúp chút sức mọn giải quyết việc của Thạch Chi Hiên không?



Sư Phi Huyên nhìn gã, ánh mắt hiện vẻ thần sắc thương cảm phức tạp, rồi dịu dàng nói:



- Các người tự lo cho mình còn chưa xong, làm gì còn thời gian và tâm trạng mà đi tìm Thạch Chi Hiên không biết đang lẩn trốn ở nơi nào?



Nói xong nàng nhẹ nhàng rời đi.



Chú thích



Tiên tung tái hiện: ý nói về việc xuất hiện của tiên tử Sư Phi Huyên.



(