Đại Đường Song Long Truyện

Chương 50 : Nợ tình vướng mắc

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Huỳnh Dương thành tuyết lớn. Đại Thanh lầu vẫn chưa mở cửa đón khách. Ba người bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Tố Tố nấp trong một gian sương phòng không người trên một tiểu lầu ở tiền viện, đợi gã giúp việc của tiệm tơ lụa. Phối Phối hiện giờ là hy vọng trốn thoát duy nhất của ba người.



Từ Tử Lăng đang thọ trọng thương, chỉ với sức của một mình Khấu Trọng quả thật không có cách nào để đưa hai người ra khỏi thành được. Trầm Lạc Nhạn mất đi cuốn sổ, nhất định sẽ tìm đủ biện pháp để truy tìm ba người, bởi cuốn sổ đó có liên quan trực tiếp đến sự hưng suy của quân Ngoã Cương. Khấu Trọng dựa tay đứng ngó ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Thật không giấu ngươi, lúc bà nương Trầm Lạc Nhạn đó ngỡ rằng ngươi đã chết, thần thái biến đổi rất dị thường, tuyệt đối không phải giả tạo đâu!"



Từ Tử Lăng đang ngồi xếp bằng điều tiết, nghe gã nói vậy liền mở bừng hai mắt, làu bàu nói: "Đừng có nói bậy! ta nghĩ đến bà nương đó là lại phát hỏa trong lòng!"



Khấu Trọng quay đầu lại cảnh cáo: "Chớ nóng giận! cẩn thận tẩu hỏa nhập ma!"



Từ Tử Lăng cả kinh, biết rõ vì mình đã trọng thương, công lực giảm sút, tình cảm vì thế cũng dễ bị kích động, vội vàng ngưng thần tụ khí, hồi phục trạng thái bình tĩnh, trong lòng không một gợn sóng nhỏ.



Tố Tố thoáng đỏ mặt nói: "Trầm Lạc Nhạn cũng từng truy vấn qua quan hệ của tỷ tỷ với hai người, sau khi ta nói ra, dường như nàng ta có vẻ không tin lắm. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng là nàng ta ghen thật đó!"



Khấu Trọng quay ra nhìn bầu trời và mặt đất đang phủ trắng tuyết, gật đầu nói: "Trước đây Trầm bà nương đã nói qua, nếu như phải gả cho người ta, thì nàng ta sẽ gả cho tiểu Lăng, còn đệ thì chỉ có thể làm tình lang mà thôi. Lúc đó, còn tưởng là nàng ta nói đùa, giờ nghĩ kỹ lại cũng thấy có ba bốn phần chân ý đó! Hà! Nếu mà có thể khiến bà nương có khổ não một phen vậy thì thù hận gì cũng báo cả rồi!" Tiếp đó lại hưng phấn nói: "Ồ, tới rồi!"



"Cạch! Cạnh!"



Tiếng gõ cửa vang lên, gã giúp việc lạnh run cầm cập mang theo một bọc vải đã nói kỹ tới: "Đoạn cẩm đã mang tới rồi!"



Một tên đại hán từ trong đại đường chạy ra sân trước, hé cửa ra hỏi: "Có chuyện gì?"



Gã giúp việc đưa bọc vải cho đại hán, run giọng nói: "Đương nhiên là tơ lụa thượng đẳng, đây là đồ của Phối Phối cô nương."



Dứt lời liền lập tức quay người đội tuyết bỏ đi. Đại hán ngạc nhiên ngẩn người giây lát, sau đó mới mang bọc vải vào trong. Khấu Trọng vội phục người xuống sàn, áp sát tai nghe động tĩnh dưới lầu.



Chỉ nghe một giọng nữ cất lên: "Hà Phúc! có chuyện gì?"



Hà Phúc đáp: "Thật kỳ lạ! có người mang đến một cuộn tơ lụa thượng đẳng, chỉ đích danh phải đưa cho bà chủ!"



Nữ nhân nói: "Chuyện này thật là kỳ lạ! bà chủ đã lâu không còn xuất hiện tiếp khách nữa rồi, thật không ngờ còn có người muốn lấy lòng bà ấy. Cứ mang đến chỗ đó đi, đợi bà chủ về rồi tính sau! Khấu Trọng nghe vậy liền lập tức lướt người ra khỏi sương phòng, chưa đầy nửa khắc sau đã quay lại nói: "Thì ra Phối Phối là lão bản nương ở đây, trú trong một căn phong u tĩnh ở hậu viên, có điều hiện giờ không biết ả ta đã đi đâu rồi."



Từ Tử Lăng nói: "Nơi này cũng không phải nơi ẩn thân tốt, chi bằng chúng ta cứ tới khuê phòng của ả ẩn nấp thì hơn!" Khấu Trọng thầm kêu hảo kế, vội bế Tố Tố lên, đi trước dẫn đường.



Từ Tử Lăng đi sát phía sau gã, không hề khó khăn hay có vẻ mệt mỏi gì. Nếu như Dương Hư Ngạn tận mắt trông thấy tình hình lúc này, nhất định sẽ cả kinh thất sắc, không dám tin vào mắt mình nữa. Nên biét rằng Trường Sinh Quyết là mật kíp thiên cổ bất truyền của đạo gia, có khả năng đoạt quyền tạo hoá, quỷ thần mạt trắc, vượt qua sức tưởng tượng của con người. Lúc đó Dương Hư Ngạn đâm một kiếm vào tiểu phúc của Từ Tử Lăng, đã bị cuốn sổ cản lại, nên chậm mất một nhịp. Chính một sát na ngắn ngủi đó đã giúp Từ Tử Lăng kịp thời hóa giải luồng chân khí chết người của gã. Khí hải huyệt ở bụng dưới nếu như thọ thương, vốn cực kỳ khó khôi phục, đặc biệt là đối với những người luyện khí như Từ Tử Lăng. Nhưng nhờ có công năng đặc dị bảo mệnh trường sinh của Trường Sinh Quyết, lại có Khấu Trọng dùng chân khí đồng nguyên trị liệu, vì vậy chỉ cần một đêm công phu, Từ Tử Lăng đã khôi phục quá nửa công lực, tạo nên một kỳ tích khiến người ta không thể tin được.



Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và cả Tố Tố đương nhiên đều cho rằng đây là chuyện hết sức bình thường, không có gì là đặc biệt. Nhưng Trầm Lạc Nhạn thì không cho là vậy, nên đã tính toán nhầm lẫn, chỉ tìm kiếm trong khuôn viên hai dặm kể từ nhà nàng ta, cho người lục khắp hang cùng ngõ hẻm, không ngờ lại khiến ba người càng dễ trốn chạy hơn.
Tố Tố nhu thuận gật đầu, gục đầu vào lòng ngã như một con cừu non ngoan ngoãn, nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, ngủ thêm một lát. Ôm chặt thân hình nóng bỏng của Tố Tố trong lòng, Từ Tử Lăng bắt đầu suy nghĩ liên miên. Đột nhiên, gã chợt có cảm giác không biết phải làm như thế nào, phải đi con đường nào tiếp theo. Chuyện gã suy nghĩ đầu tiên, không phải là tìm Vũ Văn Hóa Cập báo cừu cho Phó Quân Sước, mà là nên an bài cho vị hảo tỷ tỷ trong lòng này như thế nào cho thỏa đáng. Vấn đề chính là gã và Khấu Trọng không rõ quan hệ của Tố Tố và Lý Tịnh. Cho dù có thể tìm được Lý Tịnh, cũng rất có thể chỉ làm cho sự tình thêm rắc rối. Giờ đây là lúc binh hoảng mã loạn, bọn gã cũng không thể yên tâm để Tố Tố ở một mình ở bất kỳ nơi nào. Hai gã đã trở thành mục tiêu của muôn người, nên mang nàng bên cạnh mình cũng là việc hết sức nguy hiểm.



Gã nghĩ được một lúc, đầu óc như muốn nổ tung ra. Đúng lúc này thì Khấu Trọng quay lại. Lúc này trời đã gần sáng, Khấu Trọng chui vào trong tủ, chán nản nói: "Lần này hỏng rồi, thì ra ở lối ra của thủy đạo lại chia thành mười mấy thủy đạo nhỏ khác, đến chó cũng không chui lọt, chúng ta đúng là tốn công tốn sức, vui mừng vô ích."



Tố Tố nói: "Đệ đã xuống đó xem rồi sao?"



Khấu Trọng gật đầu: "Đương nhiên đã tới đó. Đệ vừa mới trộm một bộ y phục mới để thay đó! ôi mệt quá!"



Từ Tử Lăng nói: "Chẳng trách người ngươi có mùi lạ!"



Khấu Trọng nói: "Ta cũng tiện để xem xét tình hình phòng vệ ngoài thành rồi, đâu đâu cũng là quân Ngõa Cương, những chỗ tương đối cao trong thành đều có quân canh gác, muốn rời khỏi đây e rằng còn khó hơn lên trời! Tiểu Lăng ngươi đã đỡ chút nào chưa?"



Từ Tử Lăng nói: "Chỉ cần ba ngày thời gian là ta có thể hoàn toàn hồi phục." Sau đó lại nói: "Ta có một cách!"



Khấu Trọng thoáng ngạc nhiên: "Ngươi thật có bản lĩnh, ta đã kế cùng lực kiệt rồi đó, mau nói ra xem nào."



Từ Tử Lăng nói: "Vẫn là cuốn sổ đó thôi. Đối với quân Ngõa Cương, cuốn sổ này còn quan trọng hơn cả Dương Công Bảo Khố gì đó nhiều, chúng ta lấy nó ra làm điều kiện đàm phán, người nói xem có được không?"



Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, gật đầu đồng ý nói: "Đây đích thực là biện pháp duy nhất trong lúc không còn biện pháp. Có điều tốt nhất nên đợi ngươi hoàn toàn hồi phục rồi chúng ta mới đi tìm Trầm bà nương giao dịch, như vậy sẽ chắc chắn hơn một chút."



Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Không cần phải động thủ, sớm hay muộn một chút cũng chẳng can hệ gì. Theo tin tức mà ta mới nghe trộm được, Trầm Lạc Nhạn sớm nay đã bắt đầu tìm kiếm khu vực này, nếu như để người ta tìm thấy mới bắt đầu nói chuyện giao dịch, vậy thì chúng ta sẽ thiệt đó."



Khấu Trọng nói: "Được! Vậy để ta đi kiếm Trầm bà nương!"



Tố Tố đưa tay cản gã lại nói: "Tiểu Trọng! Tỷ tỷ sợ lắm!"



Khấu Trọng ghé môi lướt trên má phấn của nàng, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ yên tâm! kẻ nào muốn đối phó với Dương Châu Song Long, đều không có kết quả tốt đâu!"



Lần này thì đến lượt Từ Tử Lăng kéo tay gã lại, nhắc lại từng chữ từng chữ một cuộc trò chuyện vừa rồi của Trầm Lạc Nhạn và Từ Thế Tích.



Khấu Trọng cả mừng nói: "Tạ thiên tạ địa, lần này thì bọn chúng đừng hòng chạm đến nửa cái gấu áo của ta!"



Lúc này thì Từ Tử Lăng và Tố Tố mới để gã đi.