Đại Đường Song Long Truyện
Chương 500 : Một chuyện làm ăn
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Bên trong lều trướng rộng rãi, song phương phân ngôi chủ khách ngồi xuống. Loại thảm mềm mại dễ chịu được trải dưới đất, còn vách trướng được trang hoàng bằng những tấm thảm thêu đầy màu sắc rực rỡ. Giữa lều đặt một giỏ đựng hoa quả tươi, các dụng cụ ăn uống toàn là loại quý hiếm có xuất xứ từ Ba Tư, thêm vào đầy một khay lớn đựng thịt dê thơm lừng, thể hiện lối sống coi trọng sự xa hoa của chủ nhân.
Một bọn bảy tên thủ hạ đều ngồi phía sau Mã Cát, mặt ai nấy đều lạnh lùng vô cảm, khác hẳn với thái độ cười cười nói nói, ân cần đãi khách của Mã Cát.
Mã Cát không ngần ngại đem thủ hạ ra giới thiệu, trong đó có một người tên là Thác Bạt Diệt Phu, một kiếm sĩ trẻ tuổi đến từ Đảng Hạng. Vẻ ngoài của hắn rất hiên ngang anh tuấn, nhưng điều khiến ba người chú ý nhất lại là ở khí độ trầm tĩnh, chỗ nào cũng biểu hiện vẻ tự tin và phong phạm của một cao thủ nhất lưu. Thuật Văn nói không sai, Mã Cát tuyệt không phải hạng dễ chơi.
Khách khí một hồi, Mã Cát nâng ly nói:
- Ly này là Mã Cát ta xin dùng để bồi tội với ba vị đại ca. Chuyện liên quan đến việc ở Yến Nguyên Tập, ta hoàn toàn là thân bất do kỷ. Ài, người ta là bá chủ không ai sánh nổi của đại thảo nguyên, Mã Cát này lại chỉ là một tiểu thương bôn ba vì cuộc sống. Hắn muốn ta đi Đông thì ta phải đi Đông, muốn đi Tây thì ta phải đi Tây, Mã Cát nào có biện pháp gì khác. Tuy nhiên ta cũng đã từ thối thẳng thừng không tham dự một chút gì trong chuyện đó, may mà ba vị bản lĩnh cao cường, phá vây mà đi, Mã Cát mới không phải vì chuyện đó mà ôm hận cả đời.
Ba gã trong lòng đã sớm có kế sách, mặc hắn tự lảm nhảm một mình, mọi người nâng ly đối ẩm.
Thứ rượu được uống đương nhiên là mỹ tửu chế từ gạo Hưởng Thủy.
Bạt Phong Hàn cười nói:
- Lần này chúng ta đến đây không phải muốn cùng Cát gia tính toán chuyện đó, mà là thương lượng hai vụ làm ăn.
Mã Cát rút ngọn chuỷ thủ cắm trên con dê thui ra, cắt ba miếng thịt cho ba người rồi mới vui vẻ đáp:
- Nghe đến hai chữ làm ăn, Mã Cát ta lập tức tinh thần phấn khởi hẳn lên. Hầy, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, ta lại chi tiêu khổng lồ, không nỗ lực kiếm tiền, thì biết phải ứng phó thế nào?
Trong lúc nói chuyện hắn vẫn tươi cười hớn hở, hai khối thịt mập ù trên hai má chuyển động qua lại theo động tác biểu lộ tình cảm của hắn.
Khấu Trọng mắng thầm trong bụng đúng là đồ hồ ly mập. Nói như vậy rõ ràng là muốn nói không chấp nhận làm ăn lỗ vốn, đoạn gã khẽ mỉm cười:
- Buôn bán thì đương nhiên là có lời có lỗ, nhưng Cát gia cứ yên tâm, bọn chúng ta tuyệt đối không để cho ngài phải thua lỗ cả vốn liếng.
Bạt Phong Hàn cùng Từ Tử Lăng nghe thấy cười thầm. Khấu Trọng nói chuyện có vẻ khách khí, thực ra lại không hề khoan nhượng, chèn ép từng bước.
Mã Cát cười ha hả:
- Thật hiếm có người thông tình đạt lý được như Thiếu soái. Nếu có chuyện gì xin giao phó cho Mã Cát, chỉ cần Mã Cát ta có khả năng làm được, tất sẽ vì Thiếu Soái mà lo liệu ổn thỏa.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Vậy ta cũng nói thẳng nói thật, chúng ta muốn mua lại tám vạn tấm da dê của Trác đại tiểu thư và số hàng hóa của thương nhân Bình Diêu. Cát gia cứ ra giá, nếu trong túi bọn ta không đủ tiền, e rằng phải tìm đến Đột Lợi để xoay sở số tiền còn thiếu.
Mã Cát tuyệt không mảy may biểu lộ phản ứng khi Khấu Trọng đem Đột Lợi ra hăm dọa, ngạc nhiên nói:
- Ta thật không hiểu Thiếu soái nói tới số hàng hóa nào. Bạt huynh cũng đã biết rõ tác phong và thủ pháp của mã tặc. Giả sử chúng có tám vạn tấm da dê trong tay, khẳng định là không chỉ bán cho một người, mà sẽ phân tán hàng ra để tránh bị người ta truy vấn nguồn gốc, hơn nữa còn thông qua nhiều người trung gian để phát tán. Mã Cát ta thì không bao giờ tra hỏi đến nguồn gốc của hàng hóa, chỉ biết có mối làm ăn mua bán có lời thì làm, vàng thật bạc trắng thì giao dịch.
Từ Tử Lăng trong lòng thấy khinh thường, biết rằng hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận hợp tác, lạnh lùng hỏi:
- Vậy Cát gia hiện tại trong tay có hàng hoá gì?
Mã Cát với tay lấy một trái hương lê đưa lên miệng cắn một miếng lớn nhai nhồm nhoàm, xong rồi mới thong thả đáp:
- Ngươi cho rằng chúng ta vẫn còn là hai tên tiểu lưu manh ở Dương Châu chắc? Chỉ cần biết được đạo lý bên trong là có thể bắt chước giống hệt. Thủ pháp của lão Bạt là làm cản trở khí huyết lưu thông lên não bộ, chỉ cần làm đúng phương pháp, xong chuyện thì đánh cho hắn hôn mê. Bảo đảm cái đầu nhỏ xíu của hắn sẽ không thể hoạt động được như thường, quên hết những chuyện đã phát sinh.
Gã lại trầm ngâm rồi nói tiếp:
- Nhớ hồi còn ở Dương Châu tranh chấp đánh nhau với người khác, ta bị đánh trúng một quyền rất nặng vào gáy. Sau đó ngay cả chuyện đánh nhau đó ta cũng quên mất, chắc là cũng giống với đạo lý này. Con người trong tình trạng bình thường mới có thể nhớ kỹ được chuyện gì đó. Nhưng niên kỷ càng cao, ký ức lại càng kém đi, tất cả là đều liên quan đến cái bộ óc này này. Hà hà!
Từ Tử Lăng không có cách nào cản nổi hắn, bất lực nói:
- Được rồi.
Khấu Trọng dắt Từ Tử Lăng đi về hướng Ngoại Tân quán, vừa đi vừa nói:
- Nếu có thể chiếm được số cung tên ấy, chúng ta hoàn toàn có thể chơi trò “gậy ông đập lưng ông”, đến chỗ của Bái Tử Đình cùng Mã Cát làm loạn một phen. Chúng ta há dễ bị bức hiếp sao.
Từ Tử Lăng cũng gật đầu đồng ý.
Cứ theo như lời Quản Bình, số lượng cung tên này cực lớn, đủ cho Long Tuyền thủ thành trong một năm. Vì vậy đối với Bái Tử Đình mà nói thì nó liên quan tới sự tồn vong sinh tử của Bột Hải quốc. Giá trị của nó chắc chắn là hơn giá trị của tám vạn tấm da dê và số hàng của thương nhân Bình Diêu cộng lại.
Khấu Trọng nhíu mày trầm tư nói:
- Cái màn kịch này tịnh không dễ đóng chút nào. Hàng chục xe cung tên, chúng ta có thể dấu ở đâu chứ.
Từ Tử Lăng chợt hỏi:
- Tìm Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ nhờ giúp đỡ chẳng phải sẽ xong ngay sao?
Khấu Trọng vỗ mạnh gã một cái cười nói:
- Cũng vẫn là Lăng thiếu gia đầu óc linh hoạt. Ồ! Ta đột nhiên phát giác ra cái thành tiểu Trường An này thật là khả ái, hơn nữa lại thú vị phi thường.
Từ Tử Lăng trầm giọng hỏi:
- Ngươi không còn phiền não vì Thượng Tú Phương nữa sao?
Khấu Trọng xịu xuống đáp:
- Bởi vì ta vừa mới suy nghĩ tới chỗ hưng phấn nên nhất thời đã quên được nàng. Tiểu tử ngươi thật là tàn nhẫn mà.
Từ Tử Lăng đột nhiên mình hổ chấn động, nhìn về phía trước mà không tin nổi mắt mình.
Khấu Trọng nhìn theo gã, cũng lập tức trợn mắt há mồm.
Một nam hai nữ đang ruổi ngựa lướt dọc theo con phố, nam anh tuấn, nữ kiều diễm, bắt mắt phi thường.
(