Đại Đường Song Long Truyện

Chương 512 : Cùng chung mối hận

Ngày đăng: 13:18 19/04/20


Khấu Trọng đang ngủ trong gian nhà phía Tây thì bị tiếng bước chân vội vã làm tỉnh giấc. Trời lúc này đã sáng rõ nhưng mấy đêm rồi không được ngủ ngon, hắn vẫn cảm thấy ngái ngủ.



Có tiếng của Thuật Văn từ ngoài cửa:



- Khấu gia! Thiếu Soái!



Khấu Trọng mang theo cả chăn mà nhỏm dậy, nhíu mày hỏi:



- Có chuyện gì thế?



Thuật Văn đẩy cửa bước vào, thần sắc có chút căng thẳng, nói:



- Khả Đạt Chí của Đột Quyết đang đợi Khấu gia ở Nam sảnh.



Khấu Trọng lập tức hoạt bát hẳn lên, nghĩ thầm chẳng lẽ tên tiểu tử này lại hiếu chiến đến vậy, sáng sớm tinh mơ đã tìm mình để tiếp tục so tài?



Gã bèn hỏi:



- Lăng thiếu gia đâu rồi?



Thuật Văn đáp:



- Từ gia vừa mới ra khỏi cửa, dặn Thiếu Soái ngài sau khi tỉnh ngủ hãy đợi một lát. Từ gia sẽ về ăn sáng cùng ngài.



Khấu Trọng cười mắng:



- Hảo tiểu tử! Trọng sắc khinh bạn, mới sáng ra đã bỏ rơi hảo huynh đệ.



Gã liền vội vàng rửa mặt chải đầu qua loa rồi cầm theo Tỉnh Trung Nguyệt đi gặp Khả Đạt Chí.



Khả Đạt Chí đeo Cuồng Sa đao bên eo lưng đứng ngạo nghễ gần cửa sổ, đang ngây người ngắm nhìn cảnh trí khu vườn bên trong tứ hợp viện. Tuy vậy, Khấu Trọng dám khẳng định rằng hắn đang có tâm sự ngổn ngang trong lòng.



Coi như không thấy gì, gã bước tới sau lưng hắn ôm quyền gọi:



- Khả huynh mạnh giỏi!



Khả Đạt Chí chầm chậm quay người lại, mục quang dừng ở Tỉnh Trung Nguyệt trên tay gã, hai mắt xạ xuất tia nhìn sắc bén, nói:



- Tỉnh Trung Nguyệt của Thiếu Soái không chỉ danh tự thật hay mà còn là bảo đao hãn thế, có thể để tiểu đệ hân thưởng chút chăng?



Khấu Trọng không do dự đưa Tỉnh Trung Nguyệt ra. Khả Đạt Chí vươn tay nắm lấy cán đao, rút ra khỏi vỏ, chém ngang phạt dọc ba đao, kinh ngạc thốt lên:



- Đích thực kỳ quái! Tại sao thanh đao này chỉ nằm trên tay Thiếu Soái mới phát ra hào quang hoàng sắc mờ ảo nhỉ?



Khấu Trọng nhún vai đáp:



- E rằng phải hỏi lão thiên gia mới được.



Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời cười lớn.



Khả Đạt Chí vui vẻ tra lại Tỉnh Trung Nguyệt vào vỏ, nhìn Khấu Trọng đặt bảo đao của gã lên trên kỷ trà gần đó, nói:



- Tử Lăng huynh giờ vẫn còn chưa ra khỏi giường à?



Khấu Trọng càu nhàu:



- Tiểu tử đó không biết mới sáng sớm đã lăn đi đâu mất rồi? Ta đang muốn đánh trống khua chiêng lùng bắt hắn về đây.



Khả Đạt Chí nghe được lời này của gã cũng phải bật cười, cảm thấy hứng thú nói:



- Thiếu Soái không chỉ là địch nhân đáng tôn kính mà còn là bằng hữu thú vị nữa, giờ đây ta bỗng nhớ lại tình cảnh khi xưa ở Trường An uống rượu đàm đạo cùng Thiếu Soái.



Khấu Trọng cười nói:



- Lão ca ngươi không cần phải tôn kính như vậy đâu, còn có ai muốn tiêu diệt ta hơn ngươi nữa chứ?



Khả Đạt Chí ngạc nhiên cười phá lên:



- Thiếu Soái thật thẳng thắn. Có điều hôm nay ta tới tìm ngươi, chỉ coi ngươi là bằng hữu thú vị thôi, hoàn toàn không có ý muốn động can qua.


Khả Đạt Chí ung dung nói:



- Tướng ở ngoài, mệnh vua có thể không nghe. Mục đích của ta là bảo hộ Tú Phương tiểu thư cho tốt, ai trách được ta. Ngày khác nếu ta giao thủ với Thiếu Soái, sẽ tuyệt không lưu tình.



Khấu Trọng nói:



- Ta cũng vậy!



Hai người lại cùng nhìn nhau cười lớn.



Khấu Trọng thở hổn hển, vừa cười vừa nói:



- Ba phương pháp của ta đều không quá hoàn hảo, Khả huynh chớ cười ta. Phương pháp đầu tiên trong cẩm nang, chính là trong lúc hai người chúng ta bồi tiếp bên Tú Phương tiểu thư, giết Liệt Hà do Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng thực hiện. Vậy ta và ngươi có thể phủi tay chối sạch sự tình.



Khả Đạt Chí nhíu mày:



- Chớ hiểu nhầm là ta cười chê ngươi, chỉ cần Tú Phương tiểu thư biết Bạt huynh và Từ huynh hạ thủ, ngươi làm sao mà thoát khỏi liên can.



Khấu Trọng nói:



- Vì thế mới nói phương pháp này không quá hoàn hảo mà. Nhưng đâu phải hoàn toàn không có chỗ dùng. Chỉ cần không ai biết lão Bạt và Lăng thiếu gia làm là xong. Vấn đề lớn nhất là tên tiểu tử Liệt Hà này xuất quỷ nhập thần, tìm thấy hắn trong một khoảng thời gian nhất định không đơn giản. Hơn nữa, ta còn phải để cho người khác biết được hắn bị thanh toán ở khoảng thời gian đó.



Khả Đạt Chí nói:



- Ta không thể tự tay kết liễu cẩu mệnh của tên tiểu tử đó, sẽ là sự hối tiếc rất lớn.



Khấu Trọng nói:



- Vậy không chọn cách này. Ài! Sợ rằng phương pháp thứ hai cũng nghe không lọt tai, ta nhảy qua phương pháp thứ ba vậy.



Khả Đạt Chí ngắt lời:



- Sao không nói ra nghe thử xem?



Khấu Trọng nói:



- Phương pháp thứ hai chính là do lão tử thu thập hắn, còn ngươi làm kẻ ngoài cuộc, lại đặt chúng ta vào trong thế không thể cùng đội chung trời. Vậy thì Tú Phương tiểu thư sao lại hoài nghi Khả Đạt Chí ngươi được.



Nói xong gã than thầm. Như cách làm này là coi như với Thượng Tú Phương một đao cắt đứt, sau này chỉ còn lại sự bất hòa mà thôi.



Khả Đạt Chí lắc đầu nói:



- Vậy sao được! Cách thứ ba là gì?



Khấu Trọng thầm thở phào một hơi:



- Phương pháp thứ ba là làm lớn chuyện, giết người của Đại Minh tôn giáo rồi loan tin ra, bức bách Liệt Hà xuất thủ phản kích chúng ta. Chúng ta giả như không còn cách nào khác phải giải quyết hắn, Tú Phương tiểu thư lẽ nào còn trách chúng ta được.



Khả Đạt Chí trầm ngâm giây lát, gật đầu nói:



- Đây có thể xem là kế sách khả thi nhất. Chẳng qua một khi giết loạn người của Đại Minh tôn giáo, thêm vào là cho đến bây giờ Đại Minh tôn giáo chưa từng có tội ác nào khiến người ta đặc biệt chú ý. Xem ra có chút không hợp lý rồi, Thiếu Soái có diệu kế gì nào?



Khấu Trọng nói:



- Điều này cứ quy trách nhiệm hết về ta. Việc ngươi cần làm là giám thị Liệt Hà cho tốt, không để hắn có cơ hội một mình tiếp xúc với Tú Phương tiểu thư. Tối nay chúng ta gặp mặt bàn thêm sau.



Khả Đạt Chí mỉm cười nói:



- Hiện tại tâm tình của ta tốt lên hơn nhiều rồi! Ở Long Tuyền ta cũng có chút ảnh hưởng. Nếu có việc gì cần phải làm, Thiếu Soái cứ tùy ý phân phó. Khả Đạt Chí ta lấy Cuồng Sa đao ra để đảm bảo, tuyệt đối không làm hỏng việc của Thiếu Soái.



Khấu Trọng đứng dậy tiễn hắn ra khỏi cổng, vui vẻ nói:



- Nếu có việc cần đến lão ca ngươi xuất mã, ta không khách khí đâu.



Khả Đạt Chí vừa mới rời khỏi, Tống Sư Đạo tới liền. Y nói:



- Chuyện ngươi nhờ ta đã có manh mối rồi.



(