Đại Đường Song Long Truyện

Chương 519 : Địch cũng là bạn

Ngày đăng: 13:18 19/04/20


Hai gã bước qua cổng ra đường.



Bầu trời sau cơn mưa to u u ám ám, đường sá trơn ướt, nhiều chỗ trũng trên đường vẫn còn đọng nước, hiển nhiên hệ thống thoát nước của Long Tuyền, nơi giống với thành Trường An vẫn chưa hoàn thiện.



Từ Tử Lăng phát sinh cảm ứng, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhã. Thật ra, các vết thương lớn nhỏ trên mình gã vẫn còn đang rất đau, quả thật rất khó chịu. Gã nhỏ giọng nói:



- Có kẻ theo dõi. Trong đám khất cái lưu lãng bên kia đường, có kẻ vừa liếc qua bọn ta một cái rồi lập tức cúi đầu lẩn đi. Ngoài ra, còn có hai toán khác, toán thứ nhất đang ngồi ở bàn đầu tiên bên trái trong thực điếm đối diện, toán thứ hai ẩn trong xe ngựa bên đường phía trái, chỉ là không biết có bao nhiêu người.



Khấu Trọng ngạc nhiên:



- Ngươi càng lúc càng lợi hại! Ta chỉ nhìn ra bọn ba tên khốn kiếp đang theo dõi chúng ta trong thực điếm. Đó chẳng phải là tiện nghi đưa tới trước mặt sao. Bọn ta hãy dùng toán thứ nhất để khai đao, trừng phạt chúng để thị uy và dọa khiếp toán thứ hai. Nếu không chỉ sợ không còn mạng mà đi gặp Ngọc Thành.



Từ Tử Lăng đặt tay lên bờ vai rộng của Khấu Trọng, theo gã qua đường đi về phía hán tử quần áo lam lũ đầu đội mũ kéo thấp xuống che kín mặt mày.



Khấu Trọng cười nói:



- Phải tìm phương pháp dụ Thâm Mạt Hoàn xuất hiện, sau đó dùng Diệt Nhật cung một tiễn đoạt lấy cẩu mệnh của hắn. Phi Vân cung khi đó sẽ thành của ngươi.



Từ Tử Lăng hơi xẵng giọng đáp:



- Phi Vân cung của hắn đã nhiễm bao nhiêu huyết tanh của những người vô tội, là vật bất tường. Tốt nhất trả lại cho Tiễn Đại sư để ông ta đem tới bên phần mộ của vong thê mà đốt đi bái tế là hay nhất.



Hai gã dừng lại trước mặt hán tử khất cái. Khấu Trọng lấy từ trong áo ra một đồng tiền bằng thiếc được dùng ở Long Tuyền như tiền đúc bằng đồng của Tùy triều ném ra. Đồng tiền quay tròn, rơi vào chiếc bát đất xin tiền của tên khất cát, nhưng vẫn còn chuyển động một lúc mới dừng lại, phát ra âm thanh rõ rệt khi chạm vào đáy bát.



Hán tử khất cái sợ bị khám phá ngụy trang, không dám ngửng đầu lên, đưa tay lấy đồng tiền, khàn giọng dùng tiếng Hán nói:



- Đa tạ hai vị nhân gia!



Khi đầu ngón tay tên khất cái vừa chạm vào đồng tiền, một cước như nhanh như chậm của Khấu Trọng cũng đưa ra hắn đạp xuống mu bàn tay hắn.



Từ Tử Lăng từ bàn tay đặt trên vai Khấu Trọng tống xuất chân khí vào, lấy đao mổ trâu dùng vào việc nhỏ, giúp gã chiếu cố đến vết thương nghiêm trọng trước ngực. Bằng không khi Khấu Trọng vọng động chân khí, miệng vết thương không vỡ ra mới là kỳ lạ.



Hán tử khất cái vốn nghĩ rụt tay về, nhưng lại phát giác khi chân khí của Khấu Trọng ập tới, bàn tay vốn linh hoạt của hắn như bị ngàn cân đá lớn đè lên, không thể di chuyển.



Hắn hồn phi phách tán, bàn tay bị Khấu Trọng giẫm chặt lên.



Tay còn lại của tên khất cái theo phản xạ tự nhiên đánh mạnh vào ống chân Khấu Trọng. Chân khí Khấu Trọng xuất ra, theo mạch chân thâm nhập vào cơ thể hắn làm cánh tay kia vừa đưa ra nửa chừng đã rũ xuống.



Người này ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa mang vẻ hung tàn lại vừa có nét kinh hoảng. Hắn vùng mạnh, nhưng không ngờ vẫn không thể thoát ra, đau như bị đâm tim xé phổi, thái dương đổ đầy mồ hôi lạnh, xương bàn tay như muốn gãy nát.



Khấu Trọng không chỉ đối với sự thống khổ của hắn không có động tĩnh gì, thậm chí còn tỏ vẻ như hoàn toàn không biết được chân mình đang đạp lên bàn tay hắn. Gã như không có chuyện gì, nhìn vào nơi đầu vai, cười cười với Từ Tử Lăng:



- Người ta nói “thập chỉ thống liên tâm”*. Giả như bàn tay bị hủy đi, không phải là sự đau đớn thấu tận tim đó sẽ được giải quyết triệt để hay sao? Nhiều lắm thì “ngũ chỉ thống liên tâm” cũng không thảm bằng “thập chỉ”.



Từ Tử Lăng có điểm bất nhẫn, nhìn hán tử khất cái nói:



- Bọn ta hỏi ngươi mấy câu. Nếu như ngươi cứ theo sự thật mà đáp, bọn ta sẽ lập tức tha ngươi, bảo đảm tay chân ngươi vẫn vẹn toàn.



Hai gã bề ngoài thì như nói qua nói lại bình thường, nhưng thật ra đang đồng tâm thi triển chiến lược tâm lý, một xướng một hòa, tầng tầng lớp lớp áp đảo nhằm hủy ý chí đề kháng của đối phương.



Khấu Trọng làm như bây giờ mới thấy hán tử, ra vẻ định thần nhìn lại hắn rồi kêu lên:



- Côn Trực Hoang ở đây sao? Có dịp nhất định ta sẽ cùng hắn ngồi xuống thưởng thức mễ tửu, đàm luận tình thế hiện nay.



Hán tử kia thần hồn chấn động, hiện rõ sự kinh hãi khi bị Khấu Trọng nhìn rõ chân tướng.



Chỉ có Từ Tử Lăng là hiểu được Khấu Trọng tối đa cũng chỉ có năm phần chắc chắn chế địch, nhưng tên tiểu tử này giống như Tỉnh Trung Nguyệt của gã, đã rất khéo léo xuất kỳ chế thắng, đảm lược đến bất ngờ, lời nói ra như đã nắm chắc cả mười phần.



Trước tiên bọn gã bằng vào khẩu âm không thuần chánh của hán tử khất cái mà phát hiện ra hắn chính là người Khiết Đan. Kế đó, tiếp tục suy đoán chư tộc Khiết Đan không ai không sợ Đột Lợi, chỉ có A Bảo Giáp là dám bán đứng Đột Lợi, ở bên ngoài Hoa Lâm đã cùng Thâm Mạt Hoàn và Thiết Phất Do phục kích bọn gã. Côn Trực Hoang chính là tướng lĩnh thủ hạ của A Bảo Giáp phụ trách việc này. Người này do hắn phái tới dò thám bọn gã, là việc thuận theo lý lẽ.



Chân Khấu Trọng đang đạp trên bàn tay tên do thám người Khiết Đan hoàn toàn lơi lỏng. Người này bàn tay đã khôi phục tự do, nhưng lại không dám rút về, thần sắc sợ hãi từ song mục của hắn lộ ra, hiển thị khả năng tự khống chế và phòng vệ của hắn đã gần như sụp đổ.



Khấu Trọng cười lớn:



- Là hán tử thì chỉ cần đáp phải hay không phải, miễn sao là lời thẳng thắn, thay ta gửi lời hỏi thăm tới Côn Trực Hoang.



Người này càng không dám kéo bàn tay từ dưới chân Khấu Trọng về, chỉ gật đầu đáp:



- Phải!



Khấu Trọng nhấc chân, vỗ vỗ vào đầu vai của hắn rồi tiếp lời:



- Sớm nói thì có phải tốt hơn không?




- Phục Nan Đà hành sự luôn quỷ bí mạc trắc, Thiên Trúc Ma Công của hắn nghe nói đã đạt tới hóa cảnh đăng phong tạo cực, nếu không kẻ kiêu ngạo bất thuần như Bái Tử Đình đã chẳng tôn hắn làm quốc sư, nghe theo kế sách của hắn mà làm. Cái kế mọn dùng đao của ta để giết hai vị, rất có khả năng là do hắn nghĩ ra.



Khấu Trọng nói:



- Tin tức của Khả huynh thật rất có ích, ít nhất cũng giúp bọn ta biết được Ngũ Thải thạch hiện vẫn chưa lọt vào tay Bái Tử Đình. Đại kế giết Thâm Mạt Hoàn của bọn ta có khả năng y như đã định mà tiến hành.



Khả Đạt Chí ngẩn ra hỏi:



- Ngũ Thải thạch không ở trong tay các người sao?



Khấu Trọng giải thích một hồi, rồi nói:



- Mỹ Diễm chính là một nhân vật quan trọng trong việc bọn ta đối phó Thâm Mạt Hoàn với tên tiểu tử xấu xa Liệt Hà. Tạm thời hãy tha cho cái mạng chó của họ Liệt thêm vài ngày nữa. Khả huynh có cách nào tìm ra được Mỹ Diễm đang trú tại nơi nào không? Bọn ta thỏa thuận công việc xong sẽ ước định thời gian địa điểm gặp lại nhau.



Khả Đạt Chí ngang nhiên đáp:



- Chuyện ấy cứ giao cho ta, sự thật thì ta đối với nàng ta vẫn có lưu tâm, vì thế đây chỉ là việc dễ dàng như nhấc tay mà thôi.



Từ Tử Lăng đột nhiên hỏi:



- Khả huynh có phải rất thân với Đỗ Hưng không?



Khả Đạt Chí ngạc nhiên nhìn Từ Tử Lăng, như muốn từ sắc mặt của gã mà khám phá suy nghĩ bên trong, rồi gật đầu đáp:



- Có thể nói là như thế, ài! Ta đúng là có nửa điểm chưa nói thật! Ta và hắn giao tình quả sâu sắc, vì trước khi ta được như ngày hôm nay, hắn đã từng chiếu cố và cũng chính hắn đã tiến cử tiểu đệ với Đại hãn. Hắc! Không hiểu thế nào ta lại không muốn lừa gạt các người, xem ra ta thật thích tương giao với các người, đây chắc gọi là anh hùng trọng anh hùng.



Khấu Trọng cười khổ:



- Hy vọng bọn ta có thể vĩnh viễn là bằng hữu tốt, tuy nhiên mọi người đều hiểu chỉ khi còn ở Long Tuyền mới có những ngày tốt đẹp như thế này.



Khả Đạt Chí cười:



- Tương lai ai mà có thể lường trước được, chuyện của ngày mai ngày mai hãy biết đi.



Hắn nhìn sang phía Từ Tử Lăng nói:



- Từ huynh vì sao đột nhiên lại hỏi về Đỗ Hưng?



Từ Tử Lăng đáp:



- Nhân vì bọn ta hoài nghi huynh đệ Hứa Khai Sơn của Đỗ Hưng chính là nhân vật trọng yếu của Đại Minh tôn giáo. Nếu như có thể giấu Hứa Khai Sơn mà ước định Đỗ Hưng ra rồi mọi người thành tâm đàm luận một lần, nói không chừng đối với sự tình sẽ có cơ hội trợ giúp.



Khả Đạt Chí thân hổ khẽ run lên, trầm ngâm một lát mới đáp:



- Ta sẽ thử tìm y rồi cùng đến gặp hai vị. Bất quá hai vị tốt nhất nên có chứng cứ rõ rệt, nếu không sợ rằng khó có thể thuyết phục được Đỗ Hưng.



Khấu Trọng lòng thầm kêu lợi hại, Từ Tử Lăng đích thực có cái nhìn cao minh. Gã nói:



- Bọn ta tuy không phải phán đoán vô căn cứ, nhưng quả thật chưa nắm được sơ hở gì của Hứa Khai Sơn. Bất quá, việc thương nghị đối với lão Đỗ cũng là hữu lợi vô hại, ngược lại sau này bị Hứa Khai Sơn liên lụy, thì thật không đáng.



Ba người ước định thời gian, địa điểm gặp lại, rồi Khả Đạt Chí lên ngựa rời đi.



Khấu Trọng hướng về phía Từ Tử Lăng cười khổ:



- Bọn ta đã một phen đoán sai. Thâm Mạt Hoàn không phải do Hiệt Lợi phái đi hành thích chúng ta.



Từ Tử Lăng nói:



- Thâm Mạt Hoàn trước là vì tư thù, thứ đến là vì Hàn Triều An. Hắn bản thân cũng vì mục đích thống nhất Thất Vi nên trước tiên cần trừ khử bọn ta, rồi sau đó sẽ toàn lực đối phó huynh đệ Cổ Nạp Thai. Chính vì hắn cũng có dã tâm, Hiệt Lợi mới không dùng con chó săn này nữa.



Khấu Trọng nhìn sắc trời rồi nói:



- Thời gian không còn nhiều, bọn ta đi gặp Ngọc Thành thôi chứ!?



-----------------------------



Thập chỉ thống liên tâm: đau mười ngón tay đau thấu tận tim



(1) mễ tửu: có thể là rượu nấu từ gạo Hưởng Thuỷ/ rượu Hưởng Thuỷ)



(