Đại Đường Song Long Truyện
Chương 543 : Công hãm Bột Hải
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Mưa gió làm cho cảnh vật trong không gian giữa đất trời trở thành một thể thống nhất. Từ khu rừng phía Tây Nam của Tiểu Long Tuyền nhìn về phía hải cảng chỉ thấy một màn mờ mịt. Sấm chớp tuy thưa dần làm giảm bớt uy thế của trời đất nhưng cây cối đang không ngừng quằn quại trong gió lớn vẫn khiến con người thấy được bộ mặt cuồng bạo của đại tự nhiên.
Âm Hiển Hạc kéo Từ Tử Lăng qua một bên, chậm rãi nói:
- Ta mong Từ huynh giúp cho một việc.
Từ Tử Lăng trong lòng vô cùng ngạc nhiên, có việc gì quan trọng mà khiến một người cao ngạo như hắn phải mở miệng nhờ vả thế. Gã vội nói:
- Âm huynh xin cứ nói ra, tiểu đệ nhất định sẽ tận lực.
Âm Hiển Hạc trầm ngâm giây lát, mặt trơ như gỗ không thể hiện chút tình cảm nào, nói:
- Ta mong các ngươi tha cho Tông Tương Hoa.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên, nhưng không hề do dự trả lời:
- Điều này để ta lo. Ta có thể lấy tính mạng mình ra đảm bảo nàng tuyệt đối sẽ không bị tổn hại gì.
Lúc này, bọn Khấu Trọng ở bên kia từ trên ngọn cây nhảy xuống, cùng trao đổi tình hình địch nhân. Khấu Trọng nói lớn:
- Hai vị đại ca còn không lại đây nghiên cứu chiến lược công hãm Bột Hải sao. Con mẹ nó! Âm huynh cũng tinh thông tiếng Đột Quyết phải không nào? Vì huynh đệ Cổ Nạp Thai đều không hiểu Hán ngữ.
Bạt Phong Hàn cười, đáp thay Âm Hiển Hạc:
- Thiếu Soái yên tâm. Những người Hán ở Sơn Hải quan đều ít nhiều biết tiếng Đột Quyết. Hơn nữa Âm huynh từng tung hoành cả trong quan lẫn Tái Ngoại, làm sao lại không tinh thông ngôn ngữ của bọn ta chứ.
Khấu Trọng làu bàu:
- Ta có phải không biết đâu, chẳng qua Âm huynh lâu nay không bao giờ nói quá vài câu, sợ rằng hắn là ngoại lệ duy nhất đó.
Nét mặt Âm Hiển Hạc lộ vẻ cổ quái, biểu hiện không quen bị người khác trêu chọc. Hắn không trả lời, chỉ quay sang Từ Tử Lăng nhỏ giọng nói:
- Từ huynh đúng là bằng hữu của ta.
Từ Tử Lăng thấy trong lòng ấm áp, hiểu rằng vì mình chưa hề truy vấn nội tình đã đồng ý tha cho Tông Tương Hoa ngay nên kẻ lãnh đạm như Âm Hiển Hạc mới phát sinh sự cảm kích.
Chiến tranh vốn tàn bạo ác liệt, muốn không làm tổn hại tướng lĩnh chỉ huy của đối phương tuyệt không dễ dàng, vậy mà Từ Tử Lăng lại đáp ứng không hề do dự.
Từ Tử Lăng vỗ vỗ lên vai Âm Hiển Hạc, rồi đi về chỗ bọn Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, huynh đệ Cổ Nạp Thai, Việt Khắc Bồng và Khách Chuyên. Đến bên Khấu Trọng, gã dùng tiếng Đột Quyết thấp giọng nói:
- Chớ có tỏ vẻ kinh ngạc hay kỳ quái gì nhé. Âm huynh đệ có lệnh không được làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc của Tông Tương Hoa.
Trừ Khấu Trọng, mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc. Đánh giặc trước tiên phải bắt tướng. Nếu như không thể phá hủy bộ phận thống lĩnh của địch nhân thì làm sao có thể thu được thắng lợi toàn diện?
May là Từ Tử Lăng đã sớm cảnh báo “Chớ có tỏ vẻ kinh ngạc hay kỳ quái!”, không thì cả bọn ắt sẽ nhất tề phản đối.
Khấu Trọng cười ha hả:
- Âm huynh có lệnh, tiểu đệ đương nhiên đâu dám không theo. Bái Tử Đình tuy bất nghĩa nhưng chúng ta không thể bất nhân. Một khi Mạt Hạt tộc bị tiêu diệt, đối với Thất Vi tộc và Xa Sư quốc tuyệt không phải điều hay.
Trong màn mưa tuôn gió thổi tơi bời, Âm Hiển Hạc đứng đơn độc ở xa xa, ngưng thần nhìn về phía hải cảng.
Biệt Lặc Cổ Nạp Thai dùng tay vuốt nước mưa trên mặt, gật đầu nói:
- Thiếu Soái đã đưa ra đúng sự mâu thuẫn trong lòng huynh đệ ta.
Việt Khắc Bồng nhíu mày hỏi:
- Bọn ta không biết chút nào về vị trí hiện tại của Tông Tương Hoa, làm sao có thể tránh nặng tìm nhẹ, không xung đột chính diện với nàng ta được?
- Các huynh đệ! Chuẩn bị nghênh chiến!
Chiến sỹ Thất Vi giương cung lắp tên, đồng thanh hô lớn.
Bạt Phong Hàn lấy Xạ Nguyệt cung ra, cười lớn:
- Đến một tên giết một tên, đến hai tên giết một đôi!
Véo!
Kình tiễn từ Xạ Nguyệt cung bắn ra, vượt qua cự ly hơn nghìn bộ, xuyên ngực tên lính phòng thủ trên vọng lâu gần nhất. Hắn thét lên thảm thiết, ngã khỏi vọng lâu.
Các chiến binh Thất Vi lập tức sĩ khí đại chấn, lớn tiếng hoan hô.
Cương tiễn phá tan mưa gió, nhằm trúng địch nhân đang tiến đến, giống như ngoài trận mưa to gió lớn này còn một trận mưa khác không theo quy củ chung.
Từ Tử Lăng để ý nhìn Âm Hiển Hạc, thấy hắn mặt không lộ chút biểu tình, mắt dõi theo bọn người ở kho hàng nơi xưởng đóng thuyền đang thập thò quan sát tình huống ở cầu tàu. Biết hắn đang tìm kiếm bóng dáng Tông Tương Hoa, gã thầm thở dài.
Từ Tử Lăng gã là người mở màn cho trận huyết chiến này, nhưng giờ đây thần trí lại bay về nơi tiểu cốc ở Trung Thổ mà gã chưa từng đặt chân vào, chỉ có thể tưởng tượng ra. Nhìn những con sóng biển dưới thuyền mà thấy sao giống với đại giang cuộn trào nơi Trung Thổ một cách kỳ lạ. Chỉ cần gã muốn, lập tức có thể giương buồm ra đi, xuôi theo bờ biển về phương Nam, một mạch thẳng tới U Lâm tiểu cốc nơi Thạch Thanh Tuyền ẩn cư tránh đời.
Từ sau khi rời khỏi Thành Đô, tâm tàn ý lạnh, Từ Tử Lăng cố gắng trấn áp ý nghĩ yêu đương với Thạch Thanh Tuyền, không muốn và cũng không dám nghĩ tới nàng. Có thể là do ở Long Tuyền, gã đau khổ nhớ nhung Phi Huyên, không những làm bùng nên lửa tình đối với nàng, mà còn nhen nhóm tương tư và yêu thương đối với Thạch Thanh Tuyền.
Khi ở bên Sư Phi Huyên, thần trí Từ Tử Lăng gã hoàn toàn đặt trọn vào nàng, nỗi lòng riêng tư đối với Thạch Thanh Tuyền chỉ như mây bay gió thoảng. Nay Sư Phi Huyên cuối cùng đã rời xa gã, lại còn năm lần bảy lượt khuyên gã chiếu cố Thạch Thanh Tuyền, làm trái tim gã đối với Thạch Thanh Tuyền tưởng đã tro tàn nguội lạnh bỗng như sống dậy. Hơn nữa, trên người gã còn mang cây Thiên Trúc tiêu được bọc trong giấy dầu do Thượng Tú Phương nhờ tặng cho nàng.
Mất chính là được.
Liệu mình có phải đang nỗ lực tranh thủ hạnh phúc mà chưa từng thuộc về mình hay không?
Vèo!
Một mũi cương tiễn bắn sượt qua đầu làm Từ Tử Lăng tỉnh lại, chỉ thấy chiến binh Túc Mạt đang điên cuồng công tới, dù người ngựa bị chết rất nhiều dưới mưa tên của các chiến binh Thất Vi nhưng không quản thân mình, lớp sau tiếp lớp trước tràn lên.
Chiến tranh tàn khốc đẫm máu khiến cho một trời ôn nhu tiêu hồn khi Từ Tử Lăng nghĩ về Thạch Thanh Tuyền hoàn toàn biến mất.
Bái Tử Đình nói rất đúng. Mưa lớn đúng là lợi thủ, không lợi công. Cho dù nhân mã đối phương có hơn nhiều lần cũng khó thi triển toàn lực.
Từ Tử Lăng quát lớn một tiếng, song quyền cùng phát, đánh bay hai tên lính Túc Mạt vừa mới nhảy lên thuyền xuống biển.
Âm Hiển Hạc hét lớn:
- Mã Cát ở bên kia!
Từ Tử Lăng lại phóng cước đá văng một tên địch, tranh thủ nhìn ra chỉ thấy Mã Cát và ba chục thủ hạ đang phóng như bay rời doanh trại, chạy về phía Bắc. Chắc lão thấy tình thế không ổn nên hoang mang bỏ chạy.
Bạt Phong Hàn hét lớn:
- Tử Lăng và Âm huynh đuổi theo Mã Cát. Chỗ này giao cho ta và Bất Cổ Nạp Thai.
Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc nhảy xuống cầu tàu, làm trận cước của địch nhân đại loạn, nghĩ rằng bọn gã xuống thuyền phản kích. Sau khi đánh ngã chục tên địch, Từ, Âm liền cướp lấy hai con chiến mã, nhằm hướng Mã Cát đuổi theo.
Trong màn mưa gió trùng trùng, trận đột kích tiểu Long Tuyền đã triển khai toàn diện.
Thuyền lớn thuyền nhỏ đậu trên bến Bắc vội vã rời đi tránh nạn. Những tên phụ trách vận chuyển bốc xếp hàng hoá ở cầu tàu lúc này chỉ hận cha mẹ sao chỉ sinh cho đúng có một cặp chân, ai có thể lên thuyền thì lập tức lên thuyền, ai không lên thuyền được thì chỉ còn cách chạy vào những khu rừng tùng lân cận.
Tiếng tù và, tiếng sát phạt cùng tiếng mưa gió hợp lại tạo thành một trường hỗn loạn.
(