Đại Đường Song Long Truyện
Chương 546 : Quyết chiến ma tăng
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Bạt Phong Hàn trong lòng khen tuyệt, nếu như có thể giết chết Phục Nan Đà thì không còn gì tốt hơn. Lúc trước tuy Khấu Trọng đã có kế sách nhử Phục Nan Đà đến Ngọa Long biệt viện, nhưng phải thừa nhận là việc đó hoàn toàn bị động. Hơn nữa, cho dù Phục Nan Đà có bị mắc mưu, thì ở nơi rộng thoáng như vậy, chỉ cần cảm thấy không ổn là lão có thể chạy trốn vào rừng. Với Thiên Trúc Ma Công vô cùng biến hóa như thế, không ai có thể nắm chắc sẽ ngăn cản được lão.
Trong tình huống trước mắt, một khi Bái Tử Đình gật đầu, Phục Nan Đà không thể không ứng chiến, chưa chết chưa thể dừng tay. Đương nhiên đây là kế sách cao minh, ổn thỏa nhất so với bất kỳ cách nào khác.
Từ Tử Lăng thì lại giật mình kinh sợ. Ngoài Khấu Trọng ra, không ai có thể hiểu rõ hơn gã thực lực của Phục Nan Đà. Sau một đêm và nửa ngày điều tức, với tác dụng thần diệu của Trường Sinh khí, nội ngoại thương của gã và Khấu Trọng đã bình phục. Tuy nhiên nếu không có một đoạn thời gian để cho cơ thể bổ sung máu huyết, trong trường hợp trọng thương vừa mới lành lại mà quyết chiến với Phục Nan Đà thì quá mạo hiểm.
Từ nhỏ Khấu Trọng đã là một tên rất thích mạo hiểm. Có thể hiểu những tai họa liên miên sau khi thụ thương đã làm gã không thể nuốt trôi sự ấm ức và phẫn hận đầy bụng được. Bái Tử Đình và Phục Nan Đà chính là những đối tượng thích hợp nhất để trút giận. Hơn nữa thời gian không còn nhiều, chỉ có mau chóng giết chết Phục Nan Đà mới khiến Bái Tử Đình và quân lính Long Tuyền mất hết lòng tin, giúp gã tiến một bước quan trọng trong việc thực hiện lời hứa đối với Thượng Tú Phương; đồng thời giúp cho Việt Khắc Bồng có thể về nước trong tâm trạng mãn nguyện.
Gã không phải không biết Phục Nan Đà lợi hại, nhưng việc nguy hiểm này không thể không liều.
Phục Nan Đà nghe xong, ngửa mặt lên trời cười lớn rồi ung dung nói:
- Xin Đại vương ân chuẩn cho cuộc chiến này!
Bái Tử Đình trong lòng rung động, mục quang lấp loáng như muốn đánh giá Khấu Trọng, đoạn gật đầu đáp:
- Thiếu Soái đúng là gan dạ hơn người, không để sinh tử trong mắt. Được lắm! Cuộc đọ sức này tiến hành tại đường lớn phía trước, bất quá không cần phân sinh tử, chỉ cần phân rõ thắng bại. Bọn ta y ước giao dịch. Mời Thiếu Soái!
Theo chỉ thị của Bái Tử Đình, quân lính phong tỏa một đoạn Chu Tước đại lộ. Tất cả hàng quán trong khu vực lập tức bị bắt đóng cửa.
Binh sỹ phòng thủ cửa Nam thành nghe tin liền xúm đen xúm đỏ tưởng chừng nước chảy không lọt, tranh nhau xem trận đại chiến liên quan đến sự tồn vong của Long Tuyền.
Một bên là Huyền Môn đại sư, lãnh tụ tinh thần của người Túc Mạt, tinh thông thuật Du Già, thường được gọi là "Thiên Trúc Cuồng Tăng" Phục Nan Đà.
Một bên đến từ Trung Thổ, danh chấn thiên hạ, không thèm để Hiệt Lợi và Tất Huyền vào trong mắt, chính là Thiếu Soái Khấu Trọng.
Khấu Trọng đứng giữa đường, thần thái nhẹ nhàng. Gã nói với Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đang đứng bên cạnh:
- Không cần lo lắng! Theo ta thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cuộc chiến tối qua đâu.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Đại lão gia của ta ơi, chớ quên Hoán Nhật Đại Pháp chính là đến từ Thiên Trúc, khả năng liệu thương của người ta liệu có thể thua kém ngươi không?
Bạt Phong Hàn cất giọng lạnh lùng:
- Lời của Tử Lăng cũng đúng, vì giá trị thuật Du Già truy cầu chính là vượt qua cực hạn thể năng con người. Khẳng định thể chất Cuồng Tăng kia hoàn toàn khác với người thường, không dễ thụ thương, mà nếu có bị thương cũng nhanh chóng phục hồi hơn người thường. Bất quá nội thương của Phục Nan Đà vẫn chưa lành hẳn, tối qua dù bao vất vả nhưng lão vẫn không làm gì được hai ngươi. Nay Khấu Trọng lại dám thách đấu nhanh như thế, khẳng định lòng tin của Phục Nan Đà sẽ bị đả kích rất lớn. Thiếu Soái chỉ cần nắm được điểm đó là có thể chế trụ được ma tâm của lão, rất nhiều cơ hội thắng được trận này.
Khấu Trọng ngưng thần nhìn Bái Tử Đình đang bồi tiếp Phục Nan Đà ở bên kia, cười khẽ rồi nói:
- Đó gọi là anh hùng sở kiến lược đồng. Muốn giết Phục Nan Đà, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất!
Đột nhiên gã lẩm bẩm như tụng kinh:
- Tinh là căn bản của thân, lưỡng tinh tương hỗ tạo thành thần, theo thần mà đến là hồn, theo tinh xuất nhập là phách, tâm dựa vào đó gọi là ý, ý theo đó tồn tại thì là đạo. Thiên nhân giao cảm, âm dương ứng tượng.
Hai gã kia nghe thấy liền động dung.
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn trong lòng khen hay tuyệt. Nếu so về công lực, Khấu Trọng vẫn kém Phục Nan Đà một bậc. So về tu dưỡng, Phạm Ngã Bất Nhị của lão lại hơn xa Khấu Trọng. Nguy hiểm nhất là so về chiêu thức biến hoá, Du Già kỳ thuật so với Tỉnh Trung Nguyệt càng khó đề phòng hơn nhiều.
Dưới tình huống vô cùng bất lợi như thế, Khấu Trọng đã dùng chiến pháp lấy kỳ ảo khống chế kỳ ảo, dùng chiến lược cao minh để tranh thắng. Giống như hai quân đối lũy, bên kia tuy có ưu thế hơn hẳn về cả số lượng lẫn chất lượng, nhưng nếu bên này có chiến lược đúng đắn, những chênh lệch này có thể bị xoá mờ.
Khấu Trọng trước tiên dùng chiêu thức tối hậu của Tỉnh Trung Bát Pháp là Phương Viên từ xa đánh tới, bức bách Phục Nan Đà phải phản kích. Tới lúc cận chiến thì dùng kỳ công hoán đổi chân khí làm Phục Nan Đà phải biến chiêu lùi lại.
Nếu như gã thừa thế truy kích, ai có thể biết Phục Nan Đà tinh thông Du Già thuật sẽ phản kích bằng thủ pháp quỷ dị gì. Vì thế Khấu Trọng đã dĩ bất biến ứng vạn biến, nhân lúc đối phương lùi lại, bản thân ngưng tụ toàn lực để thi triển một đợt công kích mới. Trong thế ta mạnh địch yếu, gã đã lấy trạng thái tốt nhất của mình đánh với Phục Nan Đà đang trong thế bị động, xoá hết chênh lệch về công lực giữa hai bên.
Đao khí của gã bao trùm khoá chặt Phục Nan Đà. Trong khoảng khắc đối phương dừng lại sẽ phải đối diện với một đao hàm súc khí thế cao nhất của gã.
Mọi người đứng xem căng thẳng đến độ không dám thở mạnh, tập trung toàn bộ tinh thần chờ đợi chiến sự phát triển.
Phục Nan Đà dừng lại cách Khấu Trọng ba trượng, đứng vững như đóng đinh trên mặt đất. Trong lúc tất cả đều nghĩ Khấu Trọng sẽ xuất đao, thân hình Phục Nan Đà chợt liên tục lắc lư sang hai bên tựa như một thực thể mỏng manh trước cuồng phong thổi tới. Làm người ta kinh hãi nhất là cơ thể lão giống như một ngọn cỏ dài mềm mại của thảo nguyên, tuy không ngớt lay động nhưng lại có thể chịu đựng được cuồng phong bạo vũ.
Một đao tích tụ chân khí đến cực hạn của Khấu Trọng trước thủ thức kỳ dị chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua của đối phương lại không cách nào thi triển ra được. Gã căn bản không biết nên tấn công vào chỗ nào, đao chém vào đâu.
Bái Tử Đình gật đầu tán thưởng, làm kích động những tiếng hò reo rung động đất trời.
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn thấy thế cũng trợn mắt há miệng không nói nên lời.
Đây đúng là chân công phu của Phục Nan Đà, Du Già thuật quả thực đã phát huy đến cực điểm. Kỳ chiêu chế địch dựa theo phương pháp của tự nhiên, làm người ta muốn công không được, lại chẳng biết phải phòng thủ thế nào.
Khấu Trọng lúc này bị hãm vào nguy cơ lớn nhất kể từ khi trận quyết chiến mở màn. Nếu như phán đoán chỉ sai một ly, gã sẽ gặp phải thế phản công như bài sơn đảo hải của Phục Nan Đà.
Gã lập tức phát sinh cảm giác mất đi mục tiêu công kích. Tông sư võ học đến từ Thiên Trúc này tuy vẫn đứng ngay kia, nhưng như thể đã hợp nhất với thiên địa.
May là tinh thần Khấu Trọng vẫn minh mẫn, không hề có một tia tạp niệm. Tâm tĩnh lặng mà thần hoạt động, gã cười một tràng rồi tiến lên một bước, vung đao chém vào khoảng không, chính là chiêu Kỳ Dịch trong Tỉnh Trung Bát Pháp.
Chân khí tích tụ đến đỉnh điểm theo đao phong ồ ạt phát ra, hình thành hết lớp này đến lớp khác những con sóng kình khí mang sức mạnh nghiêng trời lệch đất công tới đại địch đáng sợ kia.
Phục Nan Đà lay động càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn như một ngọn cỏ nhỏ trong gió lớn mà không bị bẻ gãy. Động tác chuyển động tưởng chừng cuồng loạn của lão hoàn toàn không có sơ hở để đối phương khai thác.
Tuy vậy sóng đao khí của Khấu Trọng tựa như mang theo pháp nhãn, có thể nhìn rõ không sai những biến hoá của lão, dựa vào trực giác cảm quan vượt hẳn người thường của gã tự nhiên công tới địch thủ.
Bất chợt Khấu Trọng thét lớn, nhún mình phóng lên, nhằm Phục Nan Đà phát xuất một kích kinh thiên động địa.
---------------------------
(1) 方为阳,圆为阴;阴为方,阳为圆。� � �阳应象,天人合一,再不可分。
Phương vi dương, viên vi âm; Âm vi phương, dương vi viên. Âm Dương ứng tượng, Thiên nhân hợp nhất, tái bất khả phân.
Vuông là dương, tròn là âm. Âm là vuông, dương là tròn. Âm Dương ứng tượng, thiên nhân hợp nhất, thì không thể phân khai được nữa.
Theo đạo giáo thì đạt đến cảnh giới trong âm có dương trong dương có âm, thiên nhân hợp nhất thì quay trở về trước khi thái cực phân chia.
(