Đại Đường Song Long Truyện
Chương 553 : Ranh giới sinh tử
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Hơn hai mươi chiến binh Túc Mạt như một trận gió ào ào phóng vào khuôn viên khu nhà lao. Dẫn đầu chính là nữ tướng chân dài Tông Tương Hoa. Người đầu tiên nàng chạm mặt chính là Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn.
Tông Tương Hoa quát lớn một tiếng, ghìm cương ngựa. Con ngựa nàng đang cưỡi vô cùng thần tuấn, lập tức chồm lên. Bọn lính Túc Mạt cũng vội vàng ghìm dây cương. Nhất thời tiếng ngựa hý liên hồi. Chỉ cần như thế cũng đủ làm kinh động những bọn lính thủ vệ khác trong cung rồi.
Nếu như Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng chưa gặp vị nữ tướng này bên ngoài Tiểu Hồi Viên thì hiện giờ chỉ còn cách mạo hiểm xuất thủ, hy vọng bằng hành động nhanh chóng như sét đánh không kịp bưng tai thu thập đối phương, sau đó mới tìm cách đào tẩu.
Đương nhiên đó chỉ là hạ hạ chi sách. Chưa nói kiếm thuật của Tông Tương Hoa có thể chi trì được mười chiêu tám thức, hơn hai mươi tên thân vệ này cũng có thể làm bọn gã mất chút thời gian. Nguy hiểm nhất là khi bọn Thuật Văn được tháo bỏ xiềng xích để có thể rời đi thì bọn cấm vệ đã sớm nghe tiếng đánh nhau mà ùa tới. Bốn người bọn gã hoặc giả có thể thoát thân, nhưng bọn Thuật Văn tất gặp bất hạnh.
“Xoảng! Xoảng!”
Binh sỹ Túc Mạt lục tục rút khí giới.
“Cách!”
Khoá nhà lao đã được mở, có điều Khấu Trọng được Từ Tử Lăng dùng ánh mắt ra hiệu nên chưa dám mở cửa ra. Bốn người nhìn nhau qua song sắt, không dám động đến cả ngón tay.
Hai vó trước của con tuấn mã Tông Tương Hoa cưỡi giờ mới chạm đất, hai tay nàng ta dang ra ngăn không cho đám thủ hạ xuất thủ. Ánh mắt hướng về bọn thủ vệ bị điểm huyệt nằm la liệt bên ngoài nhà lao, sau đó lại nhìn qua bốn gã đang lúng ta lúng túng đứng bên cửa ngục, nữ tướng xinh đẹp lộ vẻ mệt mỏi, thần thái tựa như không quan tâm tới tình hình trước mắt, chỉ hỏi khẽ:
- Các ngươi làm gì ở đây thế này?
Mới nghe Tông Tương Hoa hỏi một câu, Từ Tử Lăng lập tức nắm được mục đích của nàng ta đến đây không phải là để đối phó với việc bọn gã cướp ngục, vội trả lời:
- Bọn ta chỉ muốn cứu những huynh đệ vô tội bị giam cầm, tuyệt không có ý đả thương người.
Khấu Trọng và Tống Sư Đạo cảm thấy gã đối với thiếu nữ này dường như quan hệ không chỉ đơn giản là địch nhân, liền nhanh trí không xen vào, không khí vô cùng kỳ quái.
Khuôn mặt rất đẹp của Tông Tương Hoa lúc đỏ lúc trắng, lộ rõ trong lòng có hai luồng tư tưởng bất đồng đang đấu tranh chưa phân thắng bại.
Thủ hạ của nàng đều sẵn sàng đợi lệnh. Chỉ cần thủ lĩnh hô một tiếng, lập tức sẽ điên cuồng công kích Từ Bạt hai người.
Bạt Phong Hàn điềm đạm hỏi:
- Còn Thị vệ trưởng thì đến đây để làm gì?
Gương mặt của Tông Tương Hoa thoáng qua một tia lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi cộc lốc:
- Cung Kỳ ở đâu? Không phải hắn mang người Bình Diêu thương áp giải vào lao ngục sao?
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng hơi ngạc nhiên, bắt đầu minh bạch Khấu Trọng tại sao lại xuất hiện ở đây.
Khấu Trọng cười rồi đáp:
- Cung tướng quân lâu nay ở bên ngoài giả làm lang tặc phá nhà giết người phóng hoả. Sau khi về cung, ngựa vẫn không hề dừng vó, chẳng có lúc nào nghỉ ngơi. Thấy vậy ta cho hắn ngủ một giấc rồi. Hà!
Tông Tương Hoa tức giận quát:
- Nói bậy!
Bạt Phong Hàn song mục sát cơ đại thịnh, lộ rõ trong lòng đã động khí, tay chân ngứa ngáy muốn động thủ. Hắn trầm giọng nói:
- Thị vệ trưởng nên nhớ bọn ta không phải là bọn vô sỉ hay ngậm máu phun người. Xin Thị vệ trưởng cho ta biết, có phải Cung Kỳ đã ở bên ngoài trong nhiều năm? Hắn và đám thân binh phải chăng đều là người của Đại Minh tôn giáo Hồi Hột? Quan hệ giữa hắn và Mã Cát đặc biệt mật thiết phải không? Nếu như đáp án đúng là như thế thì nàng sẽ thấy bọn ta không nói ngoa. Thuế ở Long Tuyền thấp như vậy, ra vào thành đều không phải nộp thuế, thế kinh phí để quý Đại vương xây dựng quân đội, đóng thuyền bè từ đâu mà ra? Hơn nữa chỉ riêng việc ứng phó với quân Đột Quyết cũng đã vô cùng khốn đốn rồi. Thị vệ trưởng có biết và hiểu được cảnh ngộ bất hạnh của Bình Diêu thương không?
Tông Tương Hoa hơi thở gấp gáp ngắt lời:
- Không cần nói nữa!
Ánh mắt mọi người đều tập trung chờ nàng ra quyết định.
Khấu Trọng than:
- Hiện tại, trong thành Long Tuyền chắc chỉ còn mỗi Bái Tử Đình là không tin đại thế đã mất. Ta cũng không nỡ dối ngươi, Hàn Triều An đã cùng ta đạt được hiệp nghị, không những hắn lập tức giao Đại Tộ Vinh cho ta mà còn cùng Cái Tô Văn rút về Cao Ly. Địch nhân của Thị vệ trưởng ở ngoài kia chứ không phải ở đây. Giết bọn ta chỉ làm Túc Mạt tộc không còn đường lui trước người Đột Quyết. Thị vệ trưởng có nghĩ cho bách tính của Long Tuyền hay không?
Tông Tương Hoa ngọc dung ảm đạm. Thủ hạ của nàng đều bị câu nói của Khấu Trọng ảnh hưởng, bất giác nghĩ tới cha mẹ vợ con ở nhà, cánh tay cầm binh khí không còn kiên định nữa, uy phong lập tức giảm hẳn.
Bạt Phong Hàn hỏi:
- Thiếu Soái từng hứa với Tú Phương tài nữ rằng sẽ tiêu giải đại hoạ diệt tộc cho toàn thành Long Tuyền. Không tin Đại vương có thể mời nàng ấy đến hỏi cho rõ.
Đây chính là mánh lới để đối phó với những tên tiểu lưu manh khác của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lúc còn nhỏ ở Dương Châu. Một xướng một hoạ, tên đấm tên xoa. Vào lúc dùng sức không thể đấu lại địch nhân, hai gã liên hoàn thi triển tối đa khoa ăn nói xảo biện, hy vọng thuyết phục được Bái Tử Đình để thoát đại nạn.
Bạt Phong Hàn cất giọng thản nhiên:
- Nếu như Đại vương vẫn muốn chiến tranh, Bạt Phong Hàn ta thề nếu chưa giết sạch người trong thành này sẽ không đi đâu hết.
Quảng trường cực kỳ yên tĩnh, chỉ thấy tiếng hô hấp nặng nề. Không khí vô cùng khẩn trương trầm trọng, những bó đuốc trên tường thành nổ lép bép cũng có thể nghe rõ.
Bái Tử Đình trừng trừng nhìn Khấu Trọng, khoé miệng lộ ra nét cười thâm hiểm. Bọn Khấu Trọng thầm than, đang định tranh tiên xuất thủ thì bất chợt có tiếng vó ngựa vọng tới từ bên ngoài Chu Tước đại môn.
Quân lính vội vã nhường đường, liền thấy Khách Tố Biệt và hơn mười kỵ binh tiến lại. Khách Tố Biệt hét lớn:
- Lang quân Đột Quyết đánh tới rồi!
Quân lính chấn động. Tuy ai cũng biết người Đột Quyết tối nay sẽ tới, nhưng lại không ngờ chúng có thể đến một cách thần bất tri quỷ bất giác như vậy, tự nhiên tạo thành một áp lực vô cùng nặng nề.
Khách Tố Biệt và đám tướng lĩnh mới tới đồng thời xuống ngựa, quỳ gối hành lễ với Bái Tử Đình.
Sắc mặt Bái Tử Đình trở nên vô cùng khó coi, lúc trắng lúc đỏ, cho thấy hắn đang vô cùng rối loạn.
Khách Tố Biệt và chúng tướng đứng lên, lùi lại phía bọn Khấu Trọng đang bị vây hãm ở giữa quảng trường.
Bái Tử Đình ngạc nhiên hỏi:
- Các ngươi làm gì thế?
Khách Tố Biệt vừa lùi vừa đáp:
- Đại vương bị ma thuật của Thiên Trúc Yêu Tăng mê hoặc, đã nhúng chàm quá sâu, làm cho tộc nhân của mình đi vào con đường tối tăm mù mịt. Hiện tại là lúc cần tỉnh mộng!
Lại thêm rất nhiều người hạ thấp cung tên xuống, nhưng còn gần một nửa số tiễn thủ vẫn giương cao cánh tay. Điều này cho thấy Bái Tử Đình trong lòng họ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, không thể một sớm một chiều có thể thay đổi được, lại không thể vì vài câu nói mà xoá nhoà được.
Bái Tử Đình chấn động kịch liệt nói:
- Loạn rồi! Loạn rồi! Cả đến các ngươi trong lúc này cũng phản bội ta sao?
Bọn Khách Tố Biệt lùi đến bên Khấu Trọng và Tông Tương Hoa. Khách Tố Biệt lắc đầu than:
- Trung ngôn nghịch nhĩ. Những lời này chỉ hôm nay vi thần mới thốt lên được. Trước đây nếu nói ra tất sẽ bị đại vương thống mạ. Ai là địch nhân, ai là bằng hữu của người Túc Mạt ta, đây là lúc Đại vương cần thể hội sâu sắc. Hy vọng Đại vương bình tâm tĩnh khí, hãy nghĩ đến một điều là nếu như vì ý muốn nhất thời mà giết đi huynh đệ của Đột Lợi thì kết quả sẽ thế nào!
Lại một phút toàn trường trầm mặc vô cùng căng thẳng. Ánh mắt của hàng ngàn con người đổ dồn vào nét mặt Bái Tử Đình, chờ đợi hắn ra quyết định đối với sự tồn vong bọn Khấu Trọng và Túc Mạt tộc.
Nét mặt Bái Tử Đình đột nhiên trở nên âm trầm, đoạn ngửa mặt cười lớn nói:
- Bái Tử Đình ta nếu như sợ hãi người nào đó, sợ sự uy hiếp của ai đó thì đã không định ra ngày mai là ngày lập quốc. Không kẻ nào có thể làm lòng ta dao động. Bái Tử Đình ta có được ngày hôm nay chính vì không hề chịu sự ảnh hưởng của kẻ khác. Khấu Trọng! Trong các triều đại tại Trung Thổ của các ngươi, ai có thể so sánh sự vĩ đại với Tần Thuỷ Hoàng? Thế nhưng ngươi có nhớ câu “nước Sở tuy chỉ còn có ba nhà, nhưng diệt Tần chắc chắn là Sở” không? Tiếc là các ngươi chẳng còn sống mà nhìn thấy Bái Tử Đình ta đánh lui lang quân, nếu không nhất định sẽ tự trách mình là tầm nhìn quá ngắn.
Bạt Phong Hàn lạnh lùng nói:
- Không giết Bái Tử Đình ngươi, Bạt Phong Hàn ta thề không làm người!
Giọng nói thể hiện sự tự tin và quyết tâm chưa từng có.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Tống Sư Đạo trong lòng thầm than, biết kiếp nạn này khó thoát, đúng là ứng nghiệm với dự cảm bất tường của Từ Tử Lăng.
Bái Tử Đình song mục sát cơ đại thịnh, giọng nói đầy thách thức:
- Được! Được! Để xem ngươi có bản sự đó không!
Ai cũng hiểu Bái Tử Đình thế nào cũng hạ lệnh đồ sát.
(