Đại Đường Song Long Truyện

Chương 564 : Kỳ hạ công thành

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Thượng sách trong việc dùng binh là lấy mưu lược để thắng địch, kế đó là thắng địch bằng ngoại giao, kế nữa là dùng binh thắng địch, hạ sách là công thành.



Phàm những thành trì có ý nghĩa chiến lược quan trọng đều có tường thành cao dày, hào sâu hộ thành, dễ thủ khó công, có thể lấy ít thắng nhiều. Vì thế, cho dù có tài dụng binh như thần, Tôn Tử cũng coi việc công thành là việc bất đắc dĩ, là hạ sách cuối cùng.



Khấu Trọng ngày thường vẫn hay nói mấy câu danh ngôn quân sự này, nhưng ngày hôm nay gã mới thể hội một cách toàn diện và sâu sắc. Trong trận chiến Cảnh Lăng, gã là người thủ thành, ở Lê Dương, gã trở thành người công thành.



Nếu như có thể lựa chọn, Khấu Trọng sẽ khuyên Đậu Kiến Đức chỉ vây, không đánh. Nhưng vấn đề là Lý Thế Tích đã chuẩn bị kỹ càng, lương thảo trong thành dự trữ sung túc, đủ cho cả thành dùng đến năm rưỡi. Nếu như địch nhân có viện quân tới cứu, nội ngoại giáp kích thì bọn gã sẽ từ chủ động biến thành bị động.



Sau khi nghiên cứu thảo luận kỹ càng, bọn Khấu Trọng quyết định chiến lược bao vây bốn phía, ngày đêm luân phiên tấn công không ngừng nghỉ nhằm phá tan đấu chí và thể lực địch nhân. Trong trận chiến dụ địch ra ngoài mà đánh, bọn gã đã diệt được hơn vạn quân địch, tước giảm rất nhiều thực lực của quân chính quy thủ thành. Lúc này, trong thành chỉ còn không quá hai vạn quân. Để phòng thủ một thành trì quy mô như thế, cần phải huy động toàn quân. Nói cách khác, Đậu quân có thể thay nhau nghỉ ngơi, nhưng quân Đường lại không có được phúc khí đó. Điều này càng làm tôn thêm tầm quan trọng của cuộc chiến dụ địch ngoài thành hôm trước.



Lần này, Đậu Kiến Đức quyết ý lấy bằng được Lê Dương nên viện quân không ngừng từ Thọ Xuân và Hứa Thành kéo đến, quân số lúc này đã lên tới trên mười lăm vạn, không ngừng gia tăng áp lực lên quân thủ thành.



Để công phá thành cao hào sâu của địch nhân thì không thể chỉ dựa vào bộ binh, kỵ binh và đao kiếm cung tên bình thường được. Vì thế, phải chuẩn bị thoả đáng mọi vật dụng quân sự nặng nề và tổ chức quân đội, đặc biệt luân phiên bất kể ngày đêm công kích mãnh liệt. Các mặt đều phải thực hiện nghiêm chỉnh như nhau.



Trước tiên là kiến tạo vọng đài có thể di động được, “Sào xa” và “Lâu xa”, có thể từ trên cao nhìn rõ tình hình bên trong thành hoặc bắn tên trợ công, sau khi biết rõ địch rồi sẽ đánh.



Bước đầu tiên của chiến dịch công thành chính là “vượt hào”. Chỉ khi có thể vượt qua hào sâu bảo vệ thành Lê Dương thì khí giới và quân cảm tử công thành mới có cơ hội tiếp cận tường thành, triển khai cuộc chiến công thành. Đậu Kiến Đức và Lưu Hắc Thát đều là người lão luyện trong việc công thành. Khi bắt đầu chiến sự là lập tức chặn đứng nguồn nước của hào bảo vệ, đúng theo phương châm “sớm chặn nguồn nước, sẽ sớm áp sát cửa thành”, chờ khi nước bớt đi liền vận chuyển đất đá, dồn cả xe chất đầy đá xuống nhằm san bằng hào sâu quanh thành.



Sau khi lấp hào xong thì đến cuộc chiến “tiếp cận thành”. Lúc này cần dùng tới “mộc lư”, là chiếc xe lớn bốn bánh, nóc dùng gỗ lớn lợp dốc nhọn như mái nhà, không sợ cung tên, cũng không sợ đá ném xuống. Toàn bộ được bọc da trâu đặc chế, không dễ bén lửa, bên dưới có thể chứa được gần trăm quân, có hiệu lực kỳ diệu trong việc yểm hộ công thành.



Thời khắc tiếp cận tường thành, cảm tử quân lại dùng các công cụ công thành như phi lâu, chàng xa, đăng thành xa, điếu điệp xa, hỏa xa, cao lâu, vân thê và cự mộc (cây gỗ lớn) dùng để phá cổng thành. Tất cả mọi thứ đều như lôi đình vạn quân, cái thì áp vào leo lên tường, cái thì phá tường, cái thì phá cổng. Quan trọng nhất là phải trèo lên được tường thành, ổn định trận cước rồi dần dần mở rộng điểm đột phá, tiêu hao ý chí và sức phòng ngự của địch nhân.



Khấu Trọng và Lưu Hắc Thát dừng ngựa trước trận tiền chỉ huy cuộc chiến công thành thảm khốc ác liệt đó. Đậu Kiến Đức thì ở trên đài chỉ huy vừa tạm thời dựng lên ở bên ngoài, dùng ánh lửa, tù và, trống trận để chỉ huy toàn cục việc tiến công, thoái thủ.



Công thành chiến ở Lê Dương khác với trận chiến Cảnh Lăng ở chỗ khi đó Đỗ Phục Uy chọn sách lược “mở một đường thoát”, lưu lại sinh lộ cho quân dân trong thành đào tẩu. Lần này, Đậu Kiến Đức trùng trùng vây khốn, tiêu diệt toàn bộ tướng sỹ trong thành, làm Lý Thế Tích và Lý Thần Thông không thể chạy về Vệ Huy, khôi phục quân đội.



Do nguồn vật tư có hạn nên dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Đậu Kiến Đức cũng phải dùng cách cho chủ lực công thành ở Đông môn, ở ba cửa kia quy mô tấn công nhỏ hơn nhiều, chủ yếu là nhằm kiềm chế địch nhân, đề phòng bọn chúng đột vây đào tẩu.



Dưới ánh lửa sáng rực cả trong và ngoài thành, qua mấy ngày đêm liền bị công kích mãnh liệt không ngừng nghỉ, quân thủ thành Lê Dương đã lộ rõ nét mệt mỏi.



Khấu Trọng đã ba lần tự thân leo lên tường thành, chém hơn trăm tên địch, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý Thần Thông, Lý Thế Tích và một đám cao thủ Đường quân đánh bật ra ngoài. Gã về trại nghỉ ngơi liền trong hai canh giờ, hiện tại tinh thần thể lực đều hồi phục hoàn toàn, lại mặc giáp lên ngựa đợi thời khắc thành bị phá.



Khấu Trọng vươn cao mình trên lưng Thiên Lý Mộng, Vô Danh ngạo nghễ đậu trên vai tả, hổ mục lấp loáng thần quang. Tâm thần gã lại bình tĩnh như trăng trong giếng, đảo mắt nhìn cuộc chiến tấn công- phòng thủ thảm liệt đến mức ta sống người chết trước mắt.



---oOo---



Ầm! Ầm!Ầm!



Lôi mộc chàng xa (xe có gắn cây gỗ lớn) từng đợt, từng đợt xung kích cổng thành, đại biểu cho sức kháng cự của quân Lê Dương đang từng chút bị tước giảm. Bên công thành từ từ tăng áp lực trầm trọng lên địch nhân.
Khấu Trọng giao Lý Thần Thông mặt đầy vẻ chán nản và khuất nhục, huyệt đạo bị kiềm chế cho quân lính Đậu Kiến Đức trói chặt lại. Trong lòng gã vô cùng cảm khái, nghĩ tới Lý Thần Thông ngày trước bát diện uy phong thế nào, hôm nay lại biến thành tù binh của gã.



Lưu Hắc Thát chỉ thị cho các tướng lĩnh chia nhau lĩnh quân tiến sâu vào trong thành, chiêu hàng tàn quân.



---oOo---



Khấu Trọng và Lưu Hắc Thát được một đội quân đông đảo hộ tống, từ từ giục ngựa tiến vào đường lớn Đông môn, chầm chậm hướng tới Đô đốc phủ nằm ở chính giữa thành. Nhiều đội kỵ binh, bộ binh từ hai bên vượt lên để mở đường cho bọn gã.



Lưu Hắc Thát hưng phấn nói:



- Lần này có thể đánh phá Lê Dương, toàn là do tiểu Trọng thi triển diệu kế xảo diệu, diệt chủ lực địch nhân, khoá chặt sỹ khí của bọn chúng. Nơi tiếp theo mà bọn ta muốn đánh lấy nhất không phải là Lạc Dương mà là vị trí chiến lược Đồng Quan của Lý gia. Đó không chỉ là thông đạo xuất nhập Quan Trung, là bình phong phía đông Trường An mà còn có thể khống chế Phong Lăng Độ của Hoàng Hà. Nếu chiếm được Đồng Quan thì những ngày Lý phiệt có thể sính cường sẽ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, xem Lý Uyên có thể uy phong đến lúc nào nữa.



Khấu Trọng than:



- Lưu đại ca không thấy lần này bọn ta chiến thắng nhưng cũng thiệt hại nặng nề sao?



Lưu Hắc Thát ngạc nhiên nói:



- Tiểu Trọng tại sao lại nghĩ đến việc đó? Từ xưa tới giờ, khi đánh thành thì thương vong là không thể tránh khỏi. Lê Dương là cứ điểm chiến lược quan trọng nhất của Lý Phiệt ở quan ngoại. Thành này bị hạ thì Vệ Huy khó mà giữ được. Lựa chọn duy nhất của Lý phiệt hiện giờ chỉ là đánh phá Lạc Dương. Bọn ta thì tiến có thể công, thoái có thể thủ.



Khấu Trọng đang định đáp lời thì một đội nhân mã chạy tới. Tiểu tướng chỉ huy báo cáo:



- Tàn quân địch nhân lùi hết về giữ Đô đốc phủ, quyết ý kháng cự.



Lưu Hắc Thát tức giận nói:



- Bọn ngu ngốc không biết tốt xấu. Bao vây chặt Đô đốc phủ cho ta, xem bọn chúng có thể thủ đến lúc nào.



Tiểu tướng lại nói:



- Cứ theo như hàng binh nói thì ấu nữ của Lý Uyên là Tú Ninh công chúa đang ở trong đó.



Khấu Trọng thất thanh:



- Cái gì?



(