Đại Đường Song Long Truyện

Chương 568 : Cùng chung chăn gối

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Khấu Trọng thoải mái đặt lưng xuống mặt đất nơi sơn dã, lấy bầu trời đầy sao làm màn, áo choàng da dê làm chiếu.



Thiên Lý Mộng đang uống nước bên con suối nhỏ cách chỗ gã nằm hơn chục bước. Vô Danh rúc vào lòng chủ, xếp cánh ngủ yên.



Tay gã mân mê chiếc áo do chính tay Sở Sở chăm chút từng đường kim mũi chỉ. Mặc dù đã được thợ giỏi Long Tuyền cố gắng sửa chữa để phục hồi nguyên trạng, nhưng nó vẫn mang đầy vết tích của gươm đao giống như trái tim gã vậy.



Thượng Tú Phương chắc đã tới Cao Ly. Nàng có thể dồn hết tình cảm vào âm nhạc mà quên gã hay không? Tống Ngọc Trí đối với gã rốt cuộc là yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn? Khấu Trọng biết là chẳng nên nhưng lại không nhịn được mà vẫn nghĩ tới.



Gã đã đi qua Thọ Xuân nhưng không vào gặp Sở Sở. Nàng sẽ không vì thế mà tan nát cõi lòng cũng như trách gã vô tình chứ?



Ài!



Tình yêu nam nữ không những làm người ta chán nản sầu bi mà còn là một gánh nặng đè lên khiến họ nghẹt thở. Bất quá nếu Khấu Trọng tuẫn thành chiến tử ở Lạc Dương, mấy nàng đương nhiên sẽ khóc lóc bi thương vì gã, nhưng rồi tất cả nỗi đau sẽ được thời gian xoá nhòa và chữa khỏi.



Bỗng nhiên Khấu Trọng cảm thấy cô độc vô cùng. Nếu bất kỳ ai trong số họ mà ở đây lúc này, gã khẳng định sẽ bất chấp tất cả mà yêu người đó và cầu xin sự tha thứ.



o0o



Khi Từ Tử Lăng về tới Đa Tình Oa, Hầu Hi Bạch đang xem sách chăm chú đến mức lắc đầu chép miệng, vô cùng hứng thú.



Từ Tử Lăng chán nản ngồi xuống cách hắn một chiếc bàn, đoạn than thở:



- Ta vừa mới gặp sư tôn của ngươi.



Hai tay Hầu Hi Bạch run bắn, thiếu chút nữa thì làm rơi cả sách. Hắn ngạc nhiên nhìn gã rồi thất thanh hỏi:



- Thật không? Đừng có đùa chứ?



Từ Tử Lăng trả lời chẳng chút gì vui vẻ:



- Muốn đùa thì cũng phải lấy chuyện gì khác mà nói chứ. Ta nghĩ rất có khả năng là lão muốn đến xử ngươi, nhưng thấy ta từ trong nhà ngươi đi ra nên thay đổi chủ ý, kêu ta cùng ngồi thuyền đi dạo trên kênh Vĩnh An.



Hầu Hi Bạch biến sắc nói:



- Làm sao ngươi còn sống mà trở về được, lại không hề thụ thương?



Từ Tử Lăng cười khổ:



- Hầu công tử à! Thạch sư phụ của ngươi không còn là Thạch Chi Hiên trước đây nữa, mà là Thạch Chi Hiên đã thành công đem hai luồng chân khí cực kỳ trái ngược dung hợp lại thành một. Ngươi tuyệt không thể biết được lời của lão là thực hay là giả. Ta đối với lão cũng không nắm được bất cứ chút gì. Lúc chia tay, Thạch Chi Hiên cho ta một lời khuyến cáo, có thể phát xuất từ chân tâm, đó là hy vọng ta lập tức rời khỏi Trường An để đến Ba Thục thăm Thạch Thanh Tuyền.



Hầu Hi Bạch hít vào một hơi mà cảm thấy lạnh buốt. Hắn nói:



- Đó không phải là khuyến cáo, mà là cảnh cáo. Giờ chúng ta nên làm thế nào?



Từ Tử Lăng nhận thấy Hầu Hi Bạch lộ rõ sự sùng kính và khiếp hãi từ tận tâm khảm, biết nếu không thể chấn khởi đấu chí của hắn thì hậu quả sẽ rất tồi tệ. Gã bèn mỉm cười khích lệ:



- Theo lời Thạch Chi Hiên thì Hi Bạch huynh chỉ là một hài tử ương ngạnh có tư tưởng độc lập thôi. Lão ta còn khen huynh làm rất xuất sắc.



Hầu Hi Bạch ngạc nhiên hỏi:



- Ông ấy lại nói những lời đó sao?



Từ Tử Lăng cười gượng:



- Đó chính là chỗ làm người ta đau đầu nhất. Thạch Chi Hiên nhìn thấu suốt chúng ta, còn chúng ta lại hoàn toàn không biết trong đầu lão nghĩ gì. Ta và ngươi phải xoay chuyển tình thế đó. Nếu không tìm ra biện pháp thì tối nay chỉ còn cách cuốn gói mà rời khỏi Trường An thôi.



Hầu Hi Bạch nhíu mày tận lực suy nghĩ, đoạn lại hỏi:



- Tại sao Thạch sư phụ lại tha cho ngươi? Phải chăng vì bọn ta ở cùng một nơi nên ông ấy cố kỵ? Nếu thế thì có thể hiểu là tệ sư còn có việc quan trọng hơn cần làm nên không muốn sinh thêm rắc rối.



Từ Tử Lăng động viên:



- Đầu óc Hi Bạch huynh đã bắt đầu trở lại bình thường. Vậy là tốt rồi! Ta có một suy nghĩ rất liều lĩnh rằng lời lão nói ít nhất cũng có một nửa là sự thực. Cho đến lúc này, lão vẫn không thể hạ độc thủ đối với con gái mình, thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện ấy. Chính vì điều đó, cộng với quan hệ của ta với Thanh Tuyền, lão mới tha cho ta, cũng tạm hoãn đối phó ngươi.


Khi cơ thể nàng đang nóng đến bỏng tay thì đột nhiên thân nhiệt bỗng hạ xuống mau chóng, biến thành lạnh như băng giá mùa đông, nhưng kỳ lạ là thần sắc lại không hề có biến hoá gì.



Lúc nhiệt lúc hàn như thế, Từ Tử Lăng cũng chẳng có cách nào, nói cách khác là không biết phải bắt đầu từ đâu.



Một cơn mệt mỏi xâm chiếm toàn thân, gã không tự chủ được nằm vật xuống bên nàng, nhắm mắt điều tức. Gã biết nếu cứ ngoan cố không chịu nghỉ ngơi thì nói không chừng sẽ rước lấy thương tổn vĩnh viễn vào thân.



Gã chỉ nghỉ một lát, một lát thôi...



o0o



Lúc Từ Tử Lăng mở bừng mắt ra thì ánh nắng ban mai đã ùa vào trong mắt. Gã hoảng hốt ngồi bật dậy, thấy Loan Loan vẫn nằm bên cạnh, hô hấp nhẹ nhàng.



Nghe thấy tiếng bước chân Hầu Hi Bạch đang đi vào, gã biết nếu không bị hắn làm tỉnh giấc thì mình có khi vẫn tiếp tục ngủ.



Thò tay đặt lên trán Loan Loan thấy chỉ lạnh lẽo vô bì, nhưng gã không rảnh để lý tới, vội nhảy ra khỏi giường chặn Hầu Hi Bạch toàn thân sặc sụa mùi rượu lại bên ngoài cửa.



Họ Hầu thò đầu vào, vừa thấy cảnh bên trong đã kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, hết ngó Loan Loan trên giường, lại nhìn đến tên tiểu tử trước mặt.



Từ Tử Lăng biết hắn hiểu nhầm, vừa bối rối lại vừa xấu hổ, vội kéo hắn ra phòng ngoài, giải thích rõ ràng sự tình.



Hầu Hi Bạch lộ ra thần sắc nặng nề, đoạn nói:



- Từ Tử Lăng trúng gian kế của thị rồi!



Từ Tử Lăng biến sắc hỏi:



- Gian kế gì?



Hầu Hi Bạch đang say sưa chợt tỉnh hẳn lại, hai mắt lấp loáng đáp:



- Ta tuy không rõ thực sự Loan Loan dùng thủ đoạn gì để đùa giỡn ngươi, nhưng nhìn tình hình hiện tại của nàng ta thì có vẻ đã mượn Trường Sinh Khí của Tử Lăng để giúp bản thân đột phá hạn chế của Thiên Ma Đại Pháp, tiến vào cảnh giới tầng thứ mười tám mà kể từ sau Tổ sư sáng lập Âm Quý Phái, chưa có một Phái chủ nào đạt được. Có khi còn vượt qua cả cảnh giới đó nữa.



Từ Tử Lăng trong lòng rối loạn, không biết là kinh hãi hay vui mừng.



Hầu Hi Bạch đề nghị:



- Giờ chỉ có một biện pháp duy nhất là hạ thủ giết thị đi!



Từ Tử Lăng giật mình hỏi:



- Làm thế sao được?



Hầu Hi Bạch đứng bật dậy nói:



- Để ta đi hạ thủ cho!



Nói xong, hắn lập tức tiến vào.



Từ Tử Lăng kêu lên:



- Hi Bạch huynh!



Hầu Hi Bạch bị gã kéo lại, chán nản ngồi xuống thở ngắn than dài:



- Ngươi không nên ngăn cản ta. Mà ta căn bản cũng không thể đang tâm dập liễu vùi hoa, hơn nữa đây lại là một đại mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ. Ài!



Cả hai nhìn nhau cười nhăn nhó.



“Bình!”



Tiếng đập cửa vọng vào.



(