Đại Đường Song Long Truyện
Chương 576 : Biến thiên đại kế
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Nam tử họ Hứa đi về hướng hậu viện. Từ Tử Lăng lòng đang kêu thầm hỏng bét thì Văn Thải Đình đột nhiên nhỏ giọng kêu lên:
- Hứa sư huynh xin chậm bước!
Tiếng chân đuổi theo về phía thiên tỉnh nối liền với hậu viện.
Từ Tử Lăng kêu thầm trời giúp ta rồi, liếc nhìn vào trong tẩm thất lần nữa. Bạch Thanh Nhi vẫn đang nhắm mắt vận công, bản thân đối với bên ngoài không nghe không hỏi.
Văn Thải Đình đã cùng nam tử đó đi về phía sau, vừa đi vừa nói chuyện. Từ Tử Lăng không rảnh để nghe trộm nữa, xuyên cửa sổ phóng vào, bắt đầu tìm kiếm. Sau vài khắc quan sát, gã khẳng định dưới đất quả nhiên có xây cất một địa khố, vấn đề chỉ là chưa tìm ra được lối vào.
Từ Tử Lăng tâm niệm chuyển động, mục quang chợt nhìn tới phía Nam tẩm thất, nơi một nhóm ba chiếc tủ cao ngang đầu người dựa vào bức tường. Gã đang định qua bên đó tìm thử, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng nói đã đến ngoài cửa.
Từ Tử Lăng tự biết rằng mình vì quá để tâm tìm lối vào địa khố nên mới có sơ sót như vậy. May mắn sao, ngay bên phải gã có một tấm bình phong dựa vào trong góc, có lẽ để chủ nhân tẩm thất tiện dùng. Gã liền nhanh chóng trốn vào.
Một giọng nam lạ vang lên từ bên ngoài bình phong:
- Mọi việc của Thanh Nhi tiểu thư có thuận lợi không?
Giọng Văn Thải Đình vang lên:
- Theo như lời của Hứa sư huynh, Thanh Nhi tiến triển tốt đẹp hơn cả dự kiến, Sanh Xuân bất tất phải lo lắng.
Thì ra Trì Sanh Xuân đã về tới, lại không có nhân vật họ Hứa ở đó. Từ Tử Lăng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, thầm nghĩ cho dù có bị phát hiện cũng có thể dễ dàng xông ra.
Văn Thải Đình lại nói tiếp:
- Ta còn tưởng rằng ít nhất sau canh ba ngươi mới trở lại?
Trì Sanh Xuân đáp lại:
- Ta vừa thu được vài tin tức rất quan trọng, phiền Văn trưởng lão lập tức phát tin đến Lạc Dương cho các môn đệ sẵn sàng chuẩn bị.
Từ Tử Lăng trong lòng hơi hoảng sợ, rốt cục cũng khẳng định được Ma Môn quả nhiên liên thủ trợ giúp Vương Thế Sung đối phó đại quân Lý phiệt. Nếu đúng Trì Sanh Xuân là trưởng tử của Hương quý, Hương gia và Ma Môn Diệt Tình Đạo tất có quan hệ mật thiết.
Trì Sanh Xuân nói tiếp:
- Lần này Lý phiệt dùng toàn lực đối phó Vương Thế Sung. Cuộc Đông chinh thu phục Lạc Dương lần này, Lý Thế Dân mang theo bảy vị Tổng quản và hai mươi lăm danh tướng, binh lực vượt quá mười vạn. Nghe nói rằng hắn chuẩn bị lâu như vậy là do muốn thiết lập trạm chuyển vận bằng đường sông ở Hoạt Thủy và Hoàng Hà, bảo đảm cung ứng cho đại quân nơi tiền tuyến. Thêm vào đó, việc Lê Dương rơi vào tay Đậu Kiến Đức khiến cho Lý Uyên đau đầu nhức óc, vì thế lão đang lo lắng gấp rút điều động đối phó việc này.
Văn Thải Đình hỏi:
- Lý Uyên có phương pháp gì ứng phó không?
Trì Sanh Xuân đáp:
- Nghe nói Lý Uyên dự định phái Lưu Thế Nhượng lãnh quân tiến đến đồn trú tại Thổ Môn. Nếu Đậu Kiến Đức có hành động bất bình thường sẽ xua quân tập kích Minh Châu của Hạ quân, nhằm khống chế họ Đậu.
Văn Thải Đình cười lạnh nói:
- Quân Hà Bắc của Đậu Kiến Đức sức chiến đấu cường thịnh, tầm thường như Lưu Thế Nhượng làm sao khống chế được.
Trì Sanh Xuân nói:
- Đây chỉ là kế quyền nghi. Điểm mấu chốt là Lý Kiến Thành tự động thỉnh mệnh, đòi Bắc thượng phòng thủ Bồ Pha, củng cố chiến tuyến phương Bắc để phòng Đột Quyết lợi dụng tình thế Nam hạ. Lý Uyên đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn, còn phái Đoạn Đức Thao làm Hành quân Tổng quản đến thủ Duyên Châu, phòng bị Lương Sư Đô. Đây là những vấn đề mà trước đó chúng ta chưa tính đến, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch của chúng ta.
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Lý Kiến Thành cũng là bất đắc dĩ, lần này bắt buộc phải để Lý Uyên thấy rõ hắn đã phân rõ giới tuyến với người Đột Quyết, thêm nữa chứng minh với các đại thần cùng tướng lĩnh nhà Đường tài năng quân sự của hắn. Những chuyện khác ta sẽ bàn với Trưởng lão sau, giờ ta phải quay lại tiếp đãi Vương Bá Đương.
Từ Tử Lăng giờ mới minh bạch vì sao Trì Sanh Xuân trở lại tẩm thất nói chuyện với Văn Thải Đình, cũng vì Vương Bá Đương đang ở nội thính phía trước đợi hắn. Không cần nói cũng biết, họ Vương muốn lợi dụng quan hệ giữa Trì Sanh Xuân và Lý Nguyên Cát, nhờ hắn thuyết phục Nguyên Cát ủng hộ việc Lý Mật mượn cớ rời khỏi Trường an.
Tiếng cửa tủ mở ra, sau đó nghe thanh âm thay đổi y phục sột sột soạt soạt, hoặc giả đây là cái cớ để Trì Sanh Xuân trở vào nội thất.
Văn Thải Đình cười duyên nói:
- Thân thể nhà ngươi coi cũng được lắm!
- Đạo lý rất đơn giản, nhân vật mang trọng trách phòng thủ thành đó là chánh, phó đại tướng La Sĩ Tín cùng Lý Quân Tiễn dẫn quân dân toàn thành hàng Đường. Từ Giản coi như nằm trong hiểm cảnh vì bị trực diện tấn công.
Từ Giản nằm ranh giới phía tây Lạc Dương, Hổ Lao thuộc ranh giới đông Lạc Dương. Nên biết, ở hướng bắc Lạc Dương là dãy bắc Mang Sơn địa thế hiểm trở, phía sau là sông Hoàng Hà, núi cao sông lớn trở thành hàng rào phòng thủ thiên nhiên cho thành Lạc Dương. Lạc Thủy là một nhánh của Hoàng Hà từ đông bắc chảy tới, đến phía đông Lạc Dương phân chia ra làm hai nhánh Lạc Thủy và Y Thủy. Lạc Thủy chảy qua Lạc Dương thì chuyển qua phía tây. Y Thủy chảy về phương nam.
Thọ An cùng Y Khuyết nằm cạnh Lạc Thủy và Y Thủy, lần lượt là hai thành trì trọng yếu nhất ở mặt nam Lạc Dương.
Đại quân Lý Thế Dân đông chinh, nhất định phải lấy được Từ Giản nếu muốn vây công Lạc Dương. Nếu thành công chiếm được Từ Giản, Lý Thế Dân có thể chia đại quân ra làm hai lộ. Lộ thứ nhất tiến đóng tại bắc Mang Sơn, công đả Lạc Thành ở bờ nam Hoàng Hà, thậm chí đông tiến công kích Hổ Lao. Lộ thứ hai nhắm hướng Thọ An tiến quân, chiếm Thọ An trước sau đó quay lại công đả Y Khuyết. Vì vậy, sự tồn vong của Từ Giản liên quan đến cả công cuộc tấn công và phòng thủ Lạc Dương, không thể bị mất.
Trương Trấn Châu đau lòng tiếp lời:
- Tân An thành phòng thủ nghiêm chặt, lại thêm có Từ Giản tại hướng đông hô ứng, vững chắc như Thái Sơn, ngay cả nếu Lý Thế Dân có năng lực đoạt được Tân An, tất phải chịu tổn thất nặng nề. Hiện tại, hắn lại không mất một quân nửa tốt mà chiếm được Tân An. Kế hoạch của Vương Thế Sung mượn Tân An cản trở Đường quân đã không thành, vì thế lão đối với những tướng lĩnh ngoại tộc lại càng có lòng phòng hờ.
Niềm an ủi duy nhất của Khấu Trọng lúc này đó là biết rõ Trương Trấn Châu không có ý định hàng Đường. Nếu không lão sẽ vì Lý Thế Dân mà cao hứng chứ không đau lòng thế này.
Dương Công Khanh nói:
- Vừa rồi ta cùng Trấn Châu nghiêm túc nghiên cứu. Phương pháp duy nhất có khả năng đánh lùi Lý Thế Dân chỉ có một.
Khấu Trọng vui mừng hỏi:
- Ta cứ tưởng không có phương pháp nào có thể đánh bại được Lý Thế Dân, mau nói ra nghe thử.
Dương Công Khanh cùng Trương Trấn Châu nhìn nhau, khó nói nên lời, tựa như chỉ trông vào đối phương nói ra cho.
Khấu Trọng cảm thấy quá kỳ quái, tức thì gã tỉnh ngộ, run run hỏi:
- Các vị không phải muốn lật đổ Vương Thế Sung chứ?
Trương Trấn Châu thở dài hỏi lại:
- Còn có cách nào tốt hơn ư?
Dương Công Khanh cười khổ nói:
- Hiện tại đó là biện pháp duy nhất có thể làm. Vương Thế Sung chỉ trọng dụng thân tộc, mất hết nhân tâm! Nếu như Thiếu soái chịu thay thế chủ trì đại cuộc, quân tâm sẽ phấn chấn. Ai không biết Thiếu soái là tối đại công thần đánh bại Lý Mật, lại là người duy nhất mà Lý Thế Dân úy kỵ
Khấu Trọng nhíu mày nói:
- Vấn đề quan trọng hiện tại là quân quyền và quyền khống chế thành trì đều nằm trong tay hoàng thân quốc thích của Vương Thế Sung. Nếu như lão ta có mệnh hệ gì, toàn bộ Trịnh quốc sẽ loạn thành một đám, quân không ra quân, chỉ thêm tiện nghi cho Lý Thế Dân.
Trương Trấn Chu cười lạnh nói:
- Vô độc bất trượng phu. Chỉ cần bọn ta có kế hoạch chu toàn, hành sự thẳng tay, nhanh gọn giết hết toàn bộ tộc nhân họ Vương tại Lạc Dương, phong tỏa mọi tin tức, tiếp đó giả mạo nét bút Vương Thế Sung ban phát chỉ lệnh thì có thể chiếm giữ từng thành trì một. Sau cùng, đối với các tướng lĩnh thân tộc họ Vương ra tay diệt trừ từng người một, lúc đó lo gì đại sự bất thành.
Khấu Trọng biết rõ Ma Môn cùng Đột Quyết dồn toàn bộ lực lượng ủng hộ Vương Thế Sung, nên hiểu rõ muốn lật đổ lão nói thì dễ nhưng làm vô cùng khó. Đồng thời gã cũng minh bạch tại sao Vương Thế Sung lại cố kỵ mình như vậy, đại khái lão sợ có thể phát sinh tình huống như trước mắt đây.
Dương Công Khanh nói tiếp:
- Sự việc này không phải là ta và Trấn Châu nghĩ đến đầu tiên. Đây là do Lễ bộ Thượng thư Bùi Nhân Cơ, Tả phụ Đại tướng quân Bùi Hành Nghiễm cùng Thượng thư Tả thừa Vũ Văn Nho cùng kéo nhau đến gặp ta, đề xuất việc này. Họ hy vọng ta có thể cùng Thiếu soái thương lượng, thỉnh Thiếu soái xuất thủ ám sát Vương Thế Sung. Bất quá, mục đích của họ là muốn đưa Dương Đồng Trọng, người bị Vương Thế Sung phế vị lên ngôi hoàng đế. Thế nhưng chuyện đó đã khiến ta có cách suy nghĩ như vậy. Sau đó, ta tìm Trấn Châu thương lượng, bọn ta đều nghĩ rằng việc đó không phải là không làm được.
Khấu Trọng cảm thấy nhức đầu đáp:
- Để ta suy nghĩ đã!
Trương Trấn Châu gật đầu nói:
- Nếu muốn động thủ thì nên động thủ vào sáng sớm mai khi thượng triều. Nếu để cho Vương Thế Sung thống lĩnh đại binh đi bảo vệ Từ Giản, coi như chúng ta mất đi cơ hội ngàn vàng.
Khấu Trọng hạ quyết tâm, cương quyết nói:
- Được thôi! Các vị lập tức chuẩn bị, sáng sớm mai chính là ngày chết của Vương Thế Sung.
(