Đại Đường Song Long Truyện
Chương 578 : Muốn đi cũng khó
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
“Dừng tay!”
Đôi bên ngạc nhiên nhìn lại. Vương Huyền Thứ vừa xuất hiện trên đầu tường. Sau khi phóng chéo xuống sân, hai tay hắn giang ngang bảo hộ trước mặt Khấu Trọng, giọng nói hiên ngang lẫm liệt:
- Tất cả đều là người mình, hoàng huynh không thể động thủ.
Vương Huyền Ứng hung hãn trợn mắt nhìn em trai rồi hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì? Dám quản chuyện của ta sao? Ngón cái chỉ duỗi ra chứ không co lại, ngươi muốn tạo phản phải không?
Vương Huyền Thứ trả lời không chút nhân nhượng:
- Đệ phụng mệnh của phụ hoàng, đến đây mời Thiếu Soái nhập cung.
Vương Huyền Ứng đảo mắt nhìn đám tùy tùng đang ngơ ngác, hồi lâu sau mới phất tay nói:
- Chúng ta đi!
Dứt lời hậm hực dẫn bộ hạ bỏ đi.
Vinh Giảo Giảo bất đắc dĩ phải bỏ cuộc giữa chừng, trước khi bước đi còn đưa ánh mắt tràn đầy thù oán nhìn Khấu Trọng. Gã liền nhếch miệng mỉm cười đáp lễ.
Sau khi đại huynh đi khỏi, toàn thân Vương Huyền Thứ bắt đầu run rẩy, đoạn thở hổn hển nói:
- Thật là nguy hiểm!
Khấu Trọng cảm kích vỗ vai hắn:
- Ngươi đến thật đúng lúc, nếu không ta đã bị ép phải đại khai sát giới rồi.
Vương Huyền Thứ giọng vẫn chưa hết bàng hoàng:
- Ta biết được Vinh Giảo Giảo đi tìm hoàng huynh, trong lòng liền cảm thấy không ổn, vì vậy lập tức phi ngựa đuổi theo, suýt chút nữa là cản không kịp.
Khấu Trọng ngẩn người hỏi:
- Chẳng phải Thánh thượng phái ngươi đến đón ta vào cung hay sao?
Vương Huyền Ứng cười khổ đáp:
- Không nói như vậy, hoàng huynh làm sao chịu dừng tay. Trừ phụ hoàng ra, hoàng huynh không để ai vào trong mắt hết.
Khấu Trọng nghe vậy nhíu mày. Vương Huyền Thứ một lòng lo cho gã như vậy, còn gã thì lại muốn đi ám sát cha hắn. Ài! Rốt cuộc chuyện này nên làm sao đây? Ngoài miệng gã nói:
- Ngươi vì ta mà đắc tội với hoàng huynh, tương lai e rằng sẽ khó khăn đó.
Vương Huyền Thứ lắc đầu kiên quyết:
Thạch Chi Hiên đứng bên cửa số ngắm nhìn khu vườn nhỏ của tòa nhà bên cạnh, lưng quay về phía Từ Tử Lăng, dường như không biết gã đã trở về.
Từ Tử Lăng cảm thấy toàn thân lạnh toát, đứng bên cạnh cửa trầm giọng hỏi:
- Hy Bạch đâu?
Thạch Chi Hiên nhạt giọng đáp:
- Đồ nhi của ta vẫn khỏe, làm phiền Tử Lăng đã quan tâm.
Từ Tử Lăng không nghe được bên phòng trong có động tĩnh gì, lửa giận bùng lên. Gã bước tới phía sau Thạch Chi Hiên, lạnh lùng hỏi:
- Có phải lão đã hạ sát hắn?
Thạch Chi Hiên chậm rãi xoay người lại, hai mắt dị quang lấp lánh, nhìn gã từ trên xuống dưới như đánh giá rồi nói:
- Ngươi đã quan tâm đến bằng hữu như vậy, cớ sao lại không lo lắng cho bản thân mình?
Từ Tử Lăng âm thầm đề tụ công lực, tập trung tinh thần, lập tức bình tĩnh trở lại đáp:
- Tiền bối chưa hồi đáp câu hỏi của ta, Hy Bạch có phải đã chết?
Thạch Chi Hiên ung dung cười, chắp tay sau lưng tiến lại. Lão đứng chếch về mé trái, ánh mắt quét một vòng như để nghiên cứu bề ngoài của gã thật tỉ mỉ kỹ càng, đoạn nói:
- Ta đã bảo ngươi đến Ba Thục gặp Thanh Tuyền, Tử Lăng sao không lĩnh hội được ý đó?
Từ Tử Lăng im lặng không đáp.
Thạch Chi Hiên bất mãn hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục tiến về phía trước. Đến khi hai người gần như quay lưng lại với nhau, cách nhau khoảng năm bước, lão mới thong thả đứng lại rồi trầm giọng:
- Đây gọi là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Thạch Chi Hiên ta tung hoành thiên hạ, chưa hề nương tay đối với người nào mà ta muốn giết. Nhưng lần này vì Thanh Tuyền, ta cho Tử Lăng thêm một cơ hội cuối cùng, kỳ hạn ngươi ba ngày phải rời khỏi Trường An, nếu không thì đừng trách ta tàn nhẫn vô tình.
Từ Tử Lăng hỏi gằn từng chữ:
- Hi Bạch đang ở đâu?
Thạch Chi Hiên thanh âm chuyển lạnh, lão cũng gằn giọng nói:
- Ngu xuẩn!
Từ Tử Lăng bất ngờ quát lớn, toàn lực đánh ra một quyền, chủ động hướng về cao thủ siêu quần bạt tụy từ trước đến giờ của Ma Môn xuất kích. Gã chẳng còn sự lựa chọn nào khác, biết rõ là không có cơ hội nhưng vẫn phải ra tay, có chết thì cũng chết cho oanh liệt.
Chỉ như thế mới không hổ thẹn với hảo bằng hữu "Đa Tình Công Tử” Hầu Hy Bạch nơi cửu tuyền.
(