Đại Đường Song Long Truyện
Chương 580 : Tử trung cầu sinh
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Chỉ thấy một chiêu biến hóa vô cùng của Thạch Chi Hiên đang phóng tới, chỉ phong hoàn toàn bao bọc lấy gã. Kình khí trong đó phân bố chỗ mạnh chỗ yếu, lại không ngừng cải biến vi diệu, khiến người ta không biết đâu mà đề phòng, cũng chẳng có cách nào hóa giải được. Ý niệm trong đầu Từ Tử Lăng là nép mình vào tường, dịch chuyển sang ngang rồi trượt xuống để né tránh.
Nhưng sau đó làm thế nào đối phó với những chiêu tiếp theo của Thạch Chi Hiên? Hiện tại gã đứng yên trợn mắt nhìn một chỉ của lão đâm tới mà còn không sao nắm được sự biến hóa của nó, nói gì đến chống đỡ trong tình trạng vội vàng thoái lui.
Ý nghĩ này như tia chớp lướt qua đầu Từ Tử Lăng. Gã lập tức đánh ra một chưởng, góc độ cũng biến hóa không ngừng, đối phó với thủ pháp huyền diệu quỷ thần mạt trắc của Thạch Chi Hiên.
Bề ngoài xem ra hai bên có vẻ tương đương về thực lực, nhưng Từ Từ Lăng biết là Thạch Chi Hiên đang dắt mũi mình. Mỗi biến hóa của gã đều do biến hóa mới của lão mà sinh ra, vì vậy hoàn toàn nằm ở thế hạ phong và bị động.
Mắt nhìn thấy chỉ chưởng giao kích, Thạch Chi Hiên trong tình huống gần như không thể, ngón tay dài quét qua. Lúc Từ Tử Lăng nghĩ đến ứng biến thì đã không còn kịp nữa.
Đầu ngón tay quét trúng chưởng phong.
Từ Từ Lăng như bị chùy lớn vạn cân đánh trúng, cả cánh tay từ vai trở xuống lập tức tê dại không còn cảm giác, liền hiểu rằng toàn bộ ma công của Thạch Chi Hiên đã tụ lại ở một chỉ này. Gã bị đẩy bật vào tường rồi văng sang bên phải rơi xuống, lần thứ hai thổ huyết.
Từ Tử Lăng trong lòng tự biết là hỏng bét. Căn cứ vào diễn biến yếu kém trước mắt, gã sẽ không thể thoát khỏi những chiêu thừa thắng truy kích của Thạch Chi Hiên.
Trong lúc khẩn cấp Từ Tử Lăng chợt nảy ra một ý, gã vội điều hòa luồng dị khí từ chỉ kình của Thạch Chi Hiên đang chạy loạn trong cơ thể, bám tường lướt vụt lên, chân đạp mạnh xuống bờ tường, tung mình bay vút tới xà ngang giữa sảnh.
Thạch Chi Hiên vận chưởng bổ ngang, đánh hụt vào khoảng không gã vừa đứng. Thế công gặp bức tường liền dừng lại, có điều lão vẫn giữ nguyên tư thế đó, quái dị đến cực điểm. Điều này cho thấy hành động của Từ Tử Lăng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của lão.
Từ Từ Lăng liên tục hoán khí ba lần rồi hạ xuống trước cửa sổ bờ tường bên kia, lưng hướng về Thạch Chi Hiên.
Mỗi lần thay đổi vị trí, Trường Sinh khí trong cơ thể gã lại luân chuyển để điều trị nội thương. Đến khi chân đạp đất, tay gã đã hồi phục cảm giác, từng cơn đau đớn liền xuất hiện.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng và sinh khí tràn ngập khắp nơi. So sánh với không gian nặng nề sát khí trong sảnh chẳng khác gì hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Tình cảnh đó đối với Từ Từ Lăng lại càng sinh ra sức cám dỗ rất lớn.
Nếu như vọt qua cửa sổ chạy trốn, liệu Thạch Chi Hiên có dám truy sát gã trên đại lộ dưới con mắt của bao con người hay không?
Lạ một điều là lúc này Thạch Chi Hiên cũng không tiếp tục tấn công, chỉ chăm chú nhìn hữu chưởng vừa đánh hụt của mình, đoạn cười ha hả nói:
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Thạch mỗ không nhận mình già cũng không được, có điều Tử Lăng vẫn nghĩ mình có cơ hội thắng ư?
Nói xong lão thu tay về, chắp tay sau lưng quay người lại, ánh mắt tập trung lên bóng hình của đối phương bên khung cửa.
Trong đầu Từ Tử Lăng lập tức lóe lên một tia sáng. Thạch Chi Hiên rõ ràng đang cố tình cho gã cơ hội chạy trốn, nhưng sẽ dùng Bất Tử Thất Huyễn để kết liễu trước khi gã kịp vượt tường ra đại lộ, nếu không lão đã lập tức xuất thủ rồi.
Tại sao lão lại quyết định một sách lược như vậy? Chỉ có thể giải thích bằng việc Thạch Chi Hiên vì chiêu Ngọc Thạch Câu Phần mà đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Do đó trước mỗi lần toàn lực xuất thủ, lão cần một khoảng thời gian để ngưng tụ ma công, nếu không sẽ động đến thương thế.
Đây có lẽ là sinh cơ duy nhất của gã.
Chậm rãi xoay người lại, Từ Từ Lăng điềm tĩnh lạnh lùng hỏi:
- Một chỉ này của Tà Vương có tên là gì?
Thạch Chi Hiên chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã đi đến chiếc bàn tròn ở giữa nhà ngồi xuống nhìn Từ Từ Lăng, đoạn vui vẻ đáp:
- Đây là chiêu Dĩ Thiên Khái Toàn trong Bất Tử Thất Huyễn. Tử Lăng bị ép phải lấy xảo đối xảo chính là do nhìn không ra toàn bộ nguyên lý.
Lão thở nhẹ ra một hơi rồi nói tiếp:
- Tử Lăng! Ngươi lập tức đến Ba Thục chẳng tốt hơn sao? Chỉ cần ngươi lập thệ từ nay trở đi vĩnh viễn ẩn cư tại U Lâm tiểu cốc, Thạch Chi Hiên ta sẽ phá lệ mà tha cho ngươi một lần.
Từ Tử Lăng chợt có cảm giác Thạch Chi Hiên nói không thật lòng. Đây chính là lần đầu tiên gã nắm bắt được tâm ý của lão.
Tử Tử Lăng không thể không đồng ý:
- Điều này thật sự có khả năng.
Hầu Hy Bạch hưng phấn nói tiếp:
- Tuy trong đó vẫn còn nhiều chi tiết ta chưa nghĩ thông, nhưng sự tình đại khái sẽ phải như vậy. Cho nên người mà Thạch sư phụ e ngại nhất chính là Khấu Trọng. Một là vì đao pháp cái thế của hắn, trong tình huống bình thường, trừ phi Thạch sư đích thân ra tay, không một ai có thể thu thập nổi. Khấu Trọng lại được người mà Thạch sư phụ cố kỵ nhất là “Thiên Đao” Tống Khuyết ủng hộ. Ngay cả khi Thạch sư phụ thông qua Kiến Thành và Nguyên Cát thành công loại trừ Lý Thế Dân, lực phản kích của Khấu Trọng cũng không thể khinh thường. Hãy nghĩ đến trường hợp cuộc chiến ba bên giữa Lý Thế Dân với Kiến Thành và Nguyên Cát biến thành trận đối đầu giữa Nguyên Cát và Kiến Thành. Khấu Trọng để giành lại công bằng cho Lý Thế Dân sẽ hiệu triệu thảo phạt Lý gia và Thánh môn. Gã lại được Từ Hàng Tĩnh Trai, Tống Khuyết và Đột Lợi toàn lực hỗ trợ. Lúc đó tình huống sẽ trở thành thế nào? Đầu tiên sẽ là chư tướng của Thiên Sách Phủ đến nương tựa nơi Khấu Trọng, đúng không?
Từ Tử Lăng nói dứt khoát:
- Cần phải về Lạc Dương một chuyến. Ài! Ta biết khuyên Khấu Trọng bỏ trường tranh bá này đi hay động viên hắn tiếp tục kiên trì? Ngươi bảo ta phải làm sao đây?
Hầu Hy Bạch lắc đầu biểu lộ mình cũng không biết, đoạn hỏi:
- Sao ngươi không biến thành “Bá Đao” Nhạc Sơn một lần nữa, đả thông tư tưởng cho lão già Lý Uyên bảo thủ và đa tình?
Từ Tử Lăng trả lời:
- Chuyện ấy không thể khinh cử vọng động được. Chẳng cần biết Lý Uyên có nghe lời Nhạc Sơn hay không, loại hành vi quản chuyện nhà người khác như vậy tuyệt không hợp với tính cách của Nhạc Sơn. Mà hiện tại lão phải đến Lĩnh Nam tìm Tống Khuyết quyết chiến mới hợp lý.
Hầu Hy Bạch nói:
- Ngươi đi tìm Khấu Trọng, vậy chuyện ở đây nên làm thế nào? Có cần ta đóng giả làm Tư Đồ Phúc Vinh không? Tiểu đệ đối với nghề cầm đồ không giỏi như lão ca ngươi.
Từ Tử Lăng đáp:
- Nếu ta đi nhanh bất kể ngày đêm, cả đi lẫn về cùng lắm mất khoảng năm đến sáu ngày. Lúc quay lại đây sẽ không phải Từ Tử Lăng mà là Tư Đồ Phúc Vinh. Nếu thế có vấn đề gì không?
Hầu Hy Bạch chợt hỏi:
- Ngươi thực sự tin rằng mình có thể bỏ mặc Khấu Trọng ở Lạc Dương sao?
Hai mắt Từ Tử Lăng lộ thần sắc thâm thúy, gã đáp với ngữ điệu hết sức bình tĩnh:
- Hiện tại là thời khắc quyết định sự thành bại của bản thân. Khấu Trọng đã tự mình lựa chọn một lối đi, hắn phải đối mặt với vận mệnh đó. Cá nhân ta quan tâm nhất là hạnh phúc của thiên hạ. Người dân trăm họ đã chịu nhiều đau khổ, không thể chịu đựng thêm sự tàn phá nào nữa. Nếu âm mưu của sư phụ ngươi thành công, thiên hạ còn đại loạn đến lúc nào mới thôi? Ta nhất định phải ngăn chặn sự tình phát sinh, hy vọng biết rõ lập trường của ngươi.
Hầu Hy Bạch cười khổ đáp:
- Ta đã bày hết tim gan lên bàn rồi, vậy mà còn chưa biểu lộ rõ ràng lập trường sao? Ài! Nói thực lòng, vừa rồi biết được lão ca ngươi vì ta mà không màng sống chết huyết chiến Thạch sư phụ, ta mới có quyết định này. Trước đây ta đã định không cuốn vào sự việc liên quan đến Thạch sư phụ, người muốn giết hay làm gì ta cũng được!
Từ Tử Lăng nắm vai y nói:
- Ta hiện tại cần phải lập tức đi Lạc Dương. Những việc như liên lạc với Lý Tịnh và Trần phủ tất cả giao lại cho ngươi. Nhớ rằng đây không phải là vinh nhục cá nhân mà liên quan đến toàn dân trong thiên hạ. Nếu Trung Nguyên đại loạn, ngày Đột Quyết tiến về phía Nam cũng sẽ là lúc chúng ta biến thành nô lệ mất nước.
Hầu Hy Bạch hai mắt xạ thần sắc kiên định đáp:
- Tử Lăng nói phải!
Từ Tử Lăng chợt nghĩ đến Kỷ Thiến, tự nhủ việc này phải đợi sau khi mình quay về mới giải quyết được.
(