Đại Đường Song Long Truyện

Chương 585 : Lâm trận sợ sệt

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Khấu Trọng đi vào Từ Giản, bước lên thành lâu. Dưới bầu trời đầy sao, Vương Thế Sung đứng ở chính giữa đang đánh giá thế trận của Lý Thế Dân. Bên cạnh lão là các tâm phúc đại tướng như Trần Trí Lược, Quách Thiện Tài, Bạt Dã Cương, Trương Chí, Lang Phụng, Tống Mông Thu, và các hàng tướng của Lí Mật như Đoạn Đạt, Đan Hùng Tín, Úc Nguyên Chân, không thấy Dương Công Khanh trong số đó.



Vương Thế Sung thấy Khấu Trọng đi vào, nở nụ cười nói:



- Thiếu Soái nhanh đến bên cạnh Trẫm.



Rồi quay lại các vị tướng lãnh nói:



- Trẫm muốn nói chuyện riêng với Thiếu Soái vài câu.



Chúng tướng lùi ra xa, chỉ còn Vương Thế Sung một mình trên thành lâu.



Khấu Trọng đi đến bên cạnh lão, trong lòng rất muốn đầu tiên chất vấn Vương Thế Sung vì sao lại ngoan tâm vô tình đối phó với Lung Linh Kiều như thế. Sau cùng gã cũng nén được, chậm rãi hỏi:



- Thánh thượng có gì sai bảo?



Vương Thế Sung thần sắc trở nên trầm trọng, trầm giọng đáp:



- Lý Thế Dân không hổ là danh tướng đương thời, đến nhanh hơn dự kiến của ta ba ngày. Nếu không phải Thiếu Soái sớm hôm nay quyết đoán kịp thời, chủ động xuất kích thì khi đại quân của ta vừa đến sẽ bị hắn đánh cho ứng phó không kịp. Tuy không phải vì vậy mà quyết định thắng bại, nhưng cũng sẽ làm dao động tinh thần quân sỹ. Bây giờ mặc dù địch nhân nhiều hơn chúng ta hai vạn, nhưng chúng ta thành cao hào sâu có thể thủ, tình thế thuận lợi hơn nhiều.



Không có Vương Huyền Ứng bên cạnh cản đầu cản đuôi, không khí nói chuyện giữa hai người có phần hòa hợp hơn nhiều. Vốn dĩ, Khấu Vương đều là người biết dùng binh, tránh được rất nhiều những tranh hơi thông thường. Khấu Trọng không trả lời, bởi vì biết lão vẫn còn nói tiếp.



Vương Thế Sung trầm tư một lát, hạ thấp giọng hỏi:



- Còn năm vạn người kia đã đi đâu rồi?



Khấu Trọng trả lời:



- Ta có một câu tận đáy lòng, hy vọng Thánh thượng nghe lọt tai.



Vương Thế Sung quay đầu về phía gã nói



- Nói ra đi!



Khấu Trọng mỉm cười nói:



- Câu đó để sau hãy nói, Thánh thượng gọi ta đến có phải muốn hỏi Tử Lăng tìm ta có việc gì hay không?



Vương Thế Sung nói:



- Chuyện bí mật của huynh đệ ngươi, không nói ra ta cũng không trách.



Khấu Trọng lạnh nhạt nói:



- Tuy là mật thoại, nhưng với Thánh thượng có quan hệ rất lớn. Tử Lăng cho ta biết Thạch Chi Hiên lại vào nhân gian làm ác, mục tiêu của lão là làm cho Khấu Trọng ta không sống được mà rời Lạc Dương, Lý Thế Dân thì không thể về được Quan Trung. Khi đó, thiên hạ có khả năng trở thành đồ trong túi của Thạch Chi Hiên.



Vương Thế Sung thần sắc tỏ ra kinh hãi, một lúc sau ổn định lại, nghiêm trang nói:



- Thiếu Soái ý định thế nào?



Khấu Trọng đáp:



- Nếu như Lạc Dương bị phá, Thánh thượng chỉ cần hướng tới Lý Uyên nói một tiếng đầu hàng, Lý Thế Dân tuyệt không dám động chạm đến người vì quan hệ với Thục Ny. Nhưng Lý Thế Dân tuyệt đối không để lại mạng ta. Lạc Dương rơi vào tay người của Lý Uyên, cùng với Quan Trung hỗ trợ lẫn nhau, Đậu Kiến Đức cũng không thể làm gì được nữa. Khi ấy giá trị lợi dụng của Lý Thế Dân đã hết, hắn cũng sẽ xong đời. Ta nghĩ đơn giản như vậy thôi.



Vương Thế Sung cười lạnh nói:



- Đấy mới chỉ là tính toán của Thạch Chi Hiên, Lạc Dương sẽ không bị hạ được, vĩnh viễn không.



Khấu Trọng nói:



- Những lời từ đáy lòng của ta chính là vì Lạc Dương có giữ được hay không mà nói ra. Nếu như Hoàng thượng có thể bỏ qua hết việc cũ, không để ý tới Lý Thế Dân chia quân đánh phá các thành trì khác, chỉ tử thủ Từ Giản, chúng ta sẽ có cơ hội rất lớn bảo vệ được Lạc Dương.



Vương Thế Sung trầm giọng nói:



- Ngươi có thể hiểu được kế hoạch tác chiến toàn cục của Lý Thế Dân sao?



Khấu Trọng đáp:



- Cái đó rất khó mà sai được. Ngoài năm vạn rưởi quân chủ lực công phá Từ Giản, Lý Thế Dân chia quân lực còn lại làm bốn lộ, trong đó lộ quân theo Hà Dương vượt Đại Hà tấn công Hồi Lạc là quan trọng nhất. Ba lộ còn lại chỉ có tác dụng gây nhiễu loạn để kìm hãm đại quân của Thánh thượng, làm cho người không dám giảm bớt binh lực phòng thủ Lạc Dương. Những đội quân đang giữ các thành trì khác khó mà điều động tới Từ Giản tham chiến được.
- Ta sẽ có cách bắt hắn, kết thúc một nỗi lo của Thế Dân huynh.



Lý Thế Dân dùng hai tay nắm chặt tay gã, nói:



- Tử Lăng bảo trọng!



---oOo---



Khấu Trọng và Dương Công Khanh chạy một vòng lớn, xuyên qua khu rừng phía Bắc, đến rừng cây phía rìa bên kia thì dừng ngựa xem xét.



Dương Công Khanh cười nói:



- Thiếu Soái ngươi có nắm chắc không?



Khấu Trọng gật đầu đáp:



- Bây giờ đúng là nắm chắc hơn nhiều.



Sau đó gã chỉ vào một ngọn đồi nhỏ giữa hai bên doanh trại nói:



- Nếu là Lý Thế Dân, ta sẽ chọn ngọn đồi kia làm đài chỉ huy, có thể quan sát toàn cục, lại không hề sợ bị tập kích.



Dương Công Khanh nói:



- Nếu chúng ta chiếm ngọn đồi đó trước thì sao?



Khấu Trọng lắc đầu:



- Chúng ta không thể miễn cưỡng được, chỉ có thể như sáng nay dựa vào thành bày trận, vừa tiện tiến công thoái thủ. Trừ phi Lý Thế Dân dám nghênh chiến, chúng ta sẽ lên đồi diệu võ dương oai, diễn kịch một lúc rồi lui. Hắc! Cảnh tượng chiến trường lúc đó... Ý!



Dương Công Khanh cũng nhìn thấy hơn hai mươi thớt ngựa xuất hiện trên đỉnh đồi.



Khấu Trọng tụ công vào hai mắt, ngưng thần quan sát, chấn động nói:



- Lý tiểu tử sẽ không cho ta tiện nghi thế chứ! Hình như có hắn trong đó.



Dương Công Khanh chấn động nói:



- Nếu thật sự là Lý Thế Dân đi quan sát chiến trường, người đi theo hắn khẳng định là nhất lưu cao thủ, chúng ta chỉ có hai người xem chừng sẽ bị thiệt thòi.



Khấu Trọng lắc đầu nói:



- Không phải hai người, mà là mình ta, Dương Công chỉ cần ở chỗ này áp trận. Nếu như ta đủ nhẫn tâm chém chết Lý tiểu tử, đêm nay chúng ta có thể quay về Bành Lương rồi. Con mẹ nó chứ! Ta rốt cuộc có thể động thủ trong tình huống này không đây? Nói cho cùng, tính ra ta và Lý tiểu tử cũng từng có giao tình.



Dương Công Khanh nói:



- Trên chiến trường không phải địch chết thì ta vong, không nói nhân tình được, lại càng bất chấp thủ đoạn. Vấn đề là Thiếu Soái thực sự tự tin đối phó ngần đó người chứ? Không bằng ta trở về gọi thêm một đám hảo thủ đến trợ trận cho ổn thỏa.



Khấu Trọng nói:



- Thời cơ chỉ có một, qua đi không hề quay lại. Huống chi nếu một đám đông binh mã thanh thế to lớn đánh đến, tất sẽ đả thảo kinh xà. Xem ta đây.



Nói xong phi thân xuống ngựa.



Dương Công Khanh chấn động, nhoài người giữ chắc đầu vai gã, khuyên nhủ:



- Nguy hiểm lắm!



Khấu Trọng nhìn lên trời, mỉm cười nói:



- Dương Công dường như đã quên ta từng đối mặt với thiên binh vạn mã của Hiệt Lợi mà không sợ. Đằng này chỉ có hơn hai chục tinh binh mãnh tướng, dọa người khác thì được, nhưng Khấu Trọng ta thì không đặt ở trong mắt.



Dương Công Khanh bị sự tự tin của gã thuyết phục, buông tay ra.



Khấu Trọng thân nhẹ như mây phóng ra ngoài rừng, dựa vào đám cỏ cao yểm hộ, thân hình như quỷ mị âm thầm tiến đến gần đám ngựa của địch.



(Hết chương)