Đại Đường Song Long Truyện
Chương 593 : Nghi vấn nan giải
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Từ Tử Lăng ăn sáng xong, quay trở lại Đa Tình Oa, không ngờ Hầu Hy Bạch vẫn chưa trở về. Gã chỉ đành chán nản ngồi trong tiểu thính đường than thở, tối qua đúng là gặp phải vận đen.
Gã tự nhủ đã phải làm công cho người ta, lại ngồi suốt đêm trên ngọn cây uống gió Tây Bắc, cuối cùng vẫn không có kết quả gì. Kể từ sau khi người đó đi vào tiểu lâu cho đến tận sáng nay, gã vẫn không hề nhận thấy động tĩnh nào, chứ đừng nói đến chuyện thấy hắn đi ra.
Đúng lúc này, Hầu Hy Bạch với dáng vẻ vô cùng cao hứng về đến, sau khi bước vào nhà liền sải bước về phía gã. Khi đến bên Từ Tử Lăng, hắn cúi người xuống hạ giọng thầm thì nói vào tai gã:
- Tử Lăng thật là có bản lĩnh đó, nói lấy là lấy, e rằng ngay cả Tào Tam thực sự cũng không thể sánh bằng.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Ngươi sao biết cái đó đã bị trộm rồi?
Hầu Hy Bạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười đáp:
- Hôm nay khi trời còn chưa sáng, Trì Sanh Xuân đã đến Thượng Lâm Uyển tìm tiểu đệ, nhờ ta vẽ ra chân diện mục của Tào Tam để quan phủ có thể truy nã về quy án. Nghe khẩu khí của họ Trì thì phần thưởng không dưới ngàn lượng hoàng kim, thực sự là rộng rãi. Ấy! Vì sao sắc mặt ngươi khó coi thế kia?
Từ Tử Lăng đón ánh mắt nghi vấn của hắn, cười khổ đáp:
- Không phải Tào Tam ta ăn trộm được, mà việc tốt đó do một tên Tào Tam khác làm.
Hầu Hy Bạch kịch chấn kêu lên thất thanh:
- Cái gì?
Từ Tử Lăng đem những sự việc xảy ra đêm qua tỉ mỉ kể lại, đoạn nói:
- Tòa trạch viện hoa lệ đó ở khoảng giữa đường An Hóa, đối mặt với Hoàng thành, trước cổng có hai con sư tử đồng, trên đầu sư tử có sừng hươu dài, rất dễ nhận ra, và cũng rất có khí phách. Không biết là phủ đệ của ai?
Hầu Hy Bạch nghe vậy trợn mắt lè lưỡi, sau đó hít vào một hơi dài rồi nói:
- Võ công cao cường của người này có thể khiến Tử Lăng cũng không dám ỷ mạnh cướp lấy, quả thực nghe mà kinh sợ.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có ấn tượng gì với đôi sư tử đồng quái lạ kia không?
Hầu Hy Bạch trầm ngâm giây lát, nhíu mày đáp:
- Ta phải đi điều tra mới biết được. Trong ấn tượng của ta, đại môn phủ đệ của Duẫn Tổ Văn đúng là có một đôi dị thú giống như Tử Lăng vừa nói. Nhưng vậy thì vô lý quá!
Từ Tử Lăng ngẩn người:
- Vậy không phải Duẫn Tổ Văn muốn theo dõi ta cũng còn khó sao? Huống chi nếu đúng là hắn xuất thủ thì không thể qua mắt được Trì Sanh Xuân và tên Hứa sư thúc kia.
Hầu Hy Bạch nói:
- Người trong Thánh môn bọn ta xưa nay không hề có chuyện đồng sức đồng lòng, chỉ có thể vì lợi ích mà kết hợp lại hoặc tranh giành đấu đá lẫn nhau. Vì thế, nếu như Duẫn Tổ Văn cướp đi Hàn Lâm Thanh Viễn Đồ thì tiểu đệ cũng tuyệt không lấy làm lạ. Ài! Việc này đúng là bao phen công cốc, khiến người ta phải nản lòng. Ta phải vẽ hình Tào Tam để lấy thưởng đây, năm lạng hoàng kim cho một bức tranh nhỏ, tiền bạc kể ra không thể bỏ qua được.
Từ Tử Lăng đứng dậy nói:
- Ta đi gặp Hồ Tiểu Tiên đây. Nếu Kỷ Thiến hỏi về ta, cái gì ngươi cũng nói không biết là được.
Hầu Hy Bạch lấy làm lạ hỏi:
- Tử Lăng không quan tâm đến nàng ta nữa sao?
Từ Tử Lăng đáp:
- Ta chỉ muốn tình hình tạm thời đơn giản hơn một chút, đợi sau khi giải quyết Trì Sanh Xuân sẽ đi tìm nàng ta nói cho rõ ràng. Như thế cũng không thành vấn đề, đúng không?
o0o
Khấu Trọng ngồi trên một vách đá cao bên bờ Nam sông Hoàng Hà, nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn chảy phía dưới xa, những ý nghĩ thay nhau xâm chiếm đầu óc.
Dương Hư Ngạn vừa rồi nói rằng có việc bên mình, khẳng định chỉ là cái cớ. Theo lý thường, cho dù hắn phải trả một cái giá đắt như thế nào cũng phải thi triển toàn bộ sở học để tận dụng cơ hội trời cho tối qua trừ khử Khấu Trọng gã. Bởi vì Khấu Trọng, với sự giúp đỡ của Từ Tử Lăng, đã trở thành uy hiếp lớn nhất đối với Thạch Chi Hiên.
Cũng có thể giải thích là Dương Hư Ngạn cố ý buông tay để gã đến Trường An hội họp với Từ Tử Lăng, trừ khử Thạch Chi Hiên, người vẫn ngầm thao túng hắn từ trong bóng tối. Họ Dương rõ ràng không cam tâm trở thành con rối bị Thạch Chi Hiên khống chế.
Hầu Hy Bạch bá vai gã đi vào thư trai, nói:
- Đêm nay ta và ngươi cùng nhau đến Duẫn phủ tầm bảo, chưa được xem qua bút tích của Triển Tử Kiền, ta tuyệt không cam tâm.
Từ Tử Lăng chán nản ngồi xuống nói:
- Ta có một dự cảm không được tốt lắm, quá trình tầm bảo sẽ không được thuận lợi. Tóm lại là ta cảm giác chúng ta đã phạm một sai lầm nào đó, mà lại không nhận ra là chỗ nào.
Hầu Hy Bạch ngồi xuống cách gã một chiếc ghế, lấy làm lạ nói:
- Lâu lắm rồi mới thấy Tử Lăng có vẻ không có lòng tin như vậy. Tầm bảo không có nghĩa là phải được bảo, chỉ riêng bản thân quá trình tầm bảo đã có lạc thú phi thường rồi.
Từ Tử Lăng quay lại đề tài lúc nãy, hỏi:
- Tào Tam trị giá bao nhiêu tiền? Hoặc giả có thể nói là Hàn Lâm Thanh Viễn Đồ trị giá bao nhiêu tiền?
Hầu Hy Bạch than thở:
- Một vạn lượng hoàng kim. Ta càng ngày càng không dám coi thường tên khốn kiếp này.
Từ Tử Lăng gật đầu nói:
- Có thưởng lớn tất có kẻ dám làm, hoặc có kẻ sẽ bán bạn cầu vinh. Tào Tam nhiều khả năng còn có đồng đảng, nếu không làm sao biết được trong tay Trì Sanh Xuân có bức họa đó. Ví như đồng đảng của Tào Tam giả ta là ngươi thì chúng ta đều cùng gặp nạn cả rồi.
Hầu Hy Bạch cười nói:
- Kẻ thê thảm nhất không phải là ngươi hoặc ta mà là tiểu Trì. Dù hắn có nghĩ đến bể đầu cũng không nghĩ ra vì sao Tào Tam không lấy cái gì khác mà lại trộm đi bức họa có quan hệ trọng đại đó, khiến tính mạng hắn trở nên mong manh, trận cước đại loạn. Chiêu ‘giương đông kích tây’ này kể ra cũng lợi hại thật.
Dừng lại một lát hắn lại nói:
- Đầu giờ Tuất, ta sẽ chờ ngươi ở đây.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Trước giờ Tuất ngươi có việc gì vậy?
Hầu Hy Bạch hồ hởi đáp:
- Tối nay ta phải đi gặp một vị mỹ nữ nổi tiếng có phong cách đặc biệt, hy vọng có thể thêm một bức hình người đẹp lên Mỹ Nhân phiến.
Từ Tử Lăng lặng lẽ hỏi:
- Thương Tú Tuần?
Hầu Hy Bạch ngẩn người ra:
- Ngươi làm sao có thể đoán trúng phóc vậy?
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Đừng hỏi có được không?
Trong lòng gã lại hiện lên hình ảnh đêm khổ chiến tại Hách Liên Bảo trên đại thảo nguyên của miền Tái ngoại, khi ở trong tình cảnh đối diện với Kim Lang quân cường mãnh đông gấp ngàn vạn lần, đang tưởng là sẽ chết chắc thì gã lại nghĩ đến Thương Tú Tuần. Lẽ nào gã đã thầm yêu nàng mà lại không biết? Nhưng nghĩ lại thì không có lý nào như vậy! Gã xưa nay đối với Thương Tú Tuần chỉ có tán thưởng mà không có suy nghĩ gì khác, trong khi đối với Sư Phi Huyên và Thạch Thanh Tuyền, gã đã nhiều lần nảy sinh ý muốn đi gặp bọn họ.
Lần đầu tiên Từ Tử Lăng cảm thấy không hiểu nổi chính bản thân mình.
Hầu Hy Bạch ngẩn người nhìn gã hồi lâu, đoạn nói:
- Tử Lăng có phải muốn đệ chuyển lời cho Thương trường chủ không?
Từ Tử Lăng trầm ngâm một lúc, thở dài:
- Nói với nàng là ta đang ở chỗ ngươi!
(