Đại Đường Song Long Truyện

Chương 595 : Hiểu lầm khó giải

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Ba gã cùng nhìn về phía Loan Loan. Nàng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng như ngọc đều tăm tắp. Nụ cười ngọt ngào giống như muốn lưu lại trong lòng họ một ấn tượng không thể xóa nhòa. Sau đó nàng lập tức đứng dậy nghiêm giọng nói:



- Đêm nay gặp lại nhé, hy vọng lúc đó các ngươi đã có kế hoạch hoàn chỉnh. Nhớ rằng mỗi khắc trôi qua thì cơ hội thành công của chúng ra lại càng mong manh đấy!



Nàng ta mềm mỏng và dễ chịu như vậy khiến bọn họ đều tăng thêm phần hảo cảm.



Hầu Hy Bạch vội vã đứng lên nói:



- Để ta đi đón khách!



Dứt lời giống như cơn gió lướt nhanh ra bên ngoài. So với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, hắn còn tỏ ra vui mừng hơn nhiều. Hai gã chỉ biết nhìn nhau mỉm cười rồi tập trung nghe ngóng tình huống của Hầu Hy Bạch. Nếu người ngoài kia không phải Thương Tú Tuần, bọn gã phải lập tức tránh đi.



Có tiếng mở cửa, rồi giọng Hầu Hy Bạch vang lên:



- Quả nhiên là Thương trường chủ đại giá quang lâm, đúng là rồng đến nhà tôm, hoan nghênh hoan nghênh!



Hai người thở phào một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Giọng nói êm ái của Thương Tú Tuần vọng tới:



- Hầu công tử không cần khách khí, Tử Lăng có nhà không?



Ở bên trong, Khấu Trọng nhấm nháy nói với Từ Tử Lăng:



- Nàng đúng là một thân một mình đến gặp ngươi! Ta có cần tránh đi không?



Từ Tử Lăng trả lời khô khốc:



- Chẳng lẽ nàng lại kéo cả đoàn người tiền hô hậu ủng đến đây sao? Biến con bà ngươi đi!



Bên ngoài, Hầu Hy Bạch đáp:



- Chẳng những Tử Lăng mà Khấu Trọng cũng ở đây cung kính chờ đón đại giá của trường chủ, mời trường chủ vào nhà!



Hai gã cuống quýt đứng dậy, vừa định bước ra cửa nghênh đón thì đồng thời mặt mũi tái dại. Vừa rồi sự chú ý của bọn gã tập trung hết vào việc Loan Loan bỏ đi, sau đó lại chuyển sang nghe ngóng bên ngoài, đến lúc này hồi phục trạng thái bình thường liền cảm nhận được mùi thơm đặc trưng của Loan Loan vẫn phảng phất tại chỗ nàng ta vừa ngồi. Đúng là trăm điều kín kẽ vẫn có một sơ hở, Khấu Trọng vội vàng sửa sai bằng cách phất mạnh tay áo vào chỗ nàng ta vừa ngồi, hy vọng có thể làm cho dư hương tan đi. Cao thủ cỡ như Thương Tú Tuần dĩ nhiên cảm quan mẫn tiệp, ngửi được mùi hương khác lạ không sinh nghi mới là kỳ quái. Hơn nữa phái yếu thường rất nhạy cảm với mùi của nữ nhân khác, đây lại là mùi hương của kẻ thù, không biết sự việc sẽ phát triển ra sao.



Hầu Hy Bạch vừa dẫn Thương Tú Tuần đi qua bục cửa, hai gã đâu dám chần chừ vội tươi cười nghênh đón.



Mỹ nhân trường chủ vẫn ăn vận nam trang để giấu kín hành tung trước tai mắt người khác. Chỉ có điều bộ võ phục màu lam khỏe khoắn kia được thợ giỏi chăm chút đến từng đường kim mũi chỉ, càng làm tăng thêm anh khí ngời ngời và thần thái bức nhân của nàng. Thương Tú Tuần đẹp như tranh vẽ, gương mặt hoàn mỹ tựa như thạch tượng, chưa nói gì tới tên đa tình yêu cái đẹp đến cuồng si như Hầu Hy Bạch, hai gã kia cũng còn phải say mê điên đảo. Nhìn thấy Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, mỹ nhân ấy nở một nụ cười thật chân thành ấm áp, nhưng ngữ điệu vẫn làm ra vẻ lãnh đạm:



- Hảo tiểu tử! Các ngươi biến đi đâu mấy năm trời mà một chút tin tức cũng chẳng có vậy?



Hầu Hy Bạch mỉm cười nói:



- Bọn họ không truy sát người ta thì cũng bị người ta truy sát, chuyện đó có thể niệm tình bỏ qua. Mời Thương trường chủ vào nhà ngồi rồi ta nói chuyện tiếp.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang định giữ chân Thương Tú Tuần ở bên ngoài nói chuyện một lúc, kéo dài thời gian chờ mùi hương của Loan Loan tan đi, vậy mà kế hoạch lại bị câu nói của Hầu Hy Bạch phá hỏng. Cả hai tên đành phải đồng thanh mời nàng vào trong. Khấu Trọng ghé vào tai nàng ta lải nhải:



- Mỹ nhân trường chủ càng ngày càng đẹp a!



Đôi mắt có thể câu hồn nhiếp phách của Thương Tú Tuần lườm gã một cái, nàng bực bội gắt:



- Ngươi nên giữ quy củ cho ta, nếu không sẽ nhừ đòn đấy.



Từ Tử Lăng chủ động kéo cái ghế mà gã vừa ngồi tới, đoạn khách khí nói:



- Mời trường chủ ngồi!



Thương Tú Tuần mở to mắt nhìn gã đầy ngạc nhiên:



- Tử Lăng biết quan tâm đến phụ nữ từ bao giờ vậy? Ta ngồi đây cũng được, ngươi cứ ngồi đi!



Chẳng hiểu có phải tạo hóa trêu ngươi hay không mà nói xong nàng lại ngồi đúng chỗ của Loan Loan để lại, mặt ngọc lập tức biến sắc.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tim đập thình thịch, lòng thầm kêu bất diệu. Ở vị trí của bọn họ mà vẫn có thể cảm nhận được mùi hương của Loan Loan. Việc này thật không hợp tình hợp lý, vừa rồi Khấu Trọng đã phất mạnh tay áo phát ra kình khí, có mùi gì thì cũng phải tiêu tán rồi mới đúng. Hai gã cùng nghĩ đến khả năng rất lớn là Loan Loan đã dùng thủ pháp đặc biệt để lưu lại mùi hương, mục đích làm hỏng quan hệ giữa họ và Thương Tú Tuần. Vấn đề là làm sao yêu nữ đó biết được người vừa đến là nàng?



Hầu Hy Bạch đâu có hiểu tình huống hiện tại, miệng vẫn toe toét nói cười rất thoải mái:



- Thiếu Soái và Tử Lăng sao không ngồi đi? Mấy việc lặt vặt như đun nước pha trà đương nhiên là do tiểu đệ đảm nhiệm.




- Suýt nữa quên không cho các ngươi biết, hôm qua Tiêu Vũ sai người đưa thiệp báo rằng chính Ngọ hôm nay sẽ đến bái phỏng Tư Đồ đại lão bản của chúng ta. Xem ra Lý Uyên cũng coi trọng thể diện của Phúc Vinh gia đó.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều động dung. Cũng giống như Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh, Tiêu Vũ là một trong số ít đại thần thân cận của Lý Uyên, lão còn là anh vợ của Tùy Dạng Đế. Trong các triều thần nhà Đường, Tiêu Vũ là người đức cao vọng trọng, có địa vị đặc biệt. Việc lão hạ mình đến gặp tên nhà giàu mới nổi Tư Đồ Phúc Vinh, đằng sau tất có sự đồng ý của Lý Uyên, thậm chí là phụng mệnh mà đến.



Nhậm Tuấn run giọng nói:



- Ôi! Hay Từ gia trở lại là Tư Đồ Phúc Vinh đi, tiểu tử…! Ôi! Tiểu tử…



Mọi người lúc này mới hiểu nguyên nhân chính của việc vừa rồi hắn định nói nhưng lại thôi, chỉ là lâm trận khiếp sợ nên muốn trốn tránh vai diễn này.



Từ Tử Lăng nói vui:



- Nếu Tiêu Vũ đến để cầu cạnh đại lão bản ngươi đưa ra ngân phiếu, hãy nói cho ta nghe ngươi sẽ ứng phó thế nào?



Nhậm Tuấn cười khổ không nói.



Khấu Trọng cất giọng nghiêm túc:



- Lần này chính là cơ hội để tăng thêm lịch duyệt. Ngọc không mài giũa thì chẳng thể trong sáng đẹp đẽ được. Nếu để Lăng thiếu gia đi ứng phó Tiêu Vũ, tiểu Tuấn ngươi sẽ mất đi một cơ hội hiếm có.



Nhậm Tuấn cung kính đáp:



- Khấu gia giáo huấn rất phải, tiểu tử hiểu rồi!



Tống Sư Đạo đứng dậy nói:



- Tiểu Tuấn biết vậy là tốt! Thương Tú Tuần hiện giờ ở đâu?



Cả bọn vội đứng dậy, Từ Tử Lăng trả lời:



- Theo như Hầu Hy Bạch nói, Thương trường chủ có sản nghiệp tại Đông thị ở Vọng Tiên nhai, phía Bắc phường Thắng Nghiệp. Đó có thể là nơi nàng ta đang dừng chân.



Tống Sư Đạo nói:



- Làm cách nào để gặp được nàng cũng rất mất công, bất quá ta đã nghĩ ra biện pháp, các ngươi có ở đây chờ tin tức của ta hay không?



Từ Tử Lăng đáp:



- Đệ đã có hẹn với Đỗ Phục Uy ở Bắc Uyển, sau khi gặp ông ấy xong sẽ quay lại xem tình hình thế nào.



Khấu Trọng ra điều trách móc:



- Ngươi có hẹn riêng với lão gia à?



Lôi Cửu Chỉ vội nói:



- Các ngươi chớ nên cùng bỏ đi một lượt, nếu người khác nhìn thấy thì không hay.



Khấu Trọng cười lớn:



- Nhị ca đương nhiên ra vào bằng cửa chính, chứ bọn ta là loại đi trèo tường về cũng trèo tường, có ai nhìn thấy đâu mà lo.



Tống Sư Đạo mỉm cười:



- Thoải mái đi! Thương Tú Tuần chắc sẽ nể mặt ta, ít nhất cũng nghe ta nói xong câu chuyện. Bất quá việc ta làm người hòa giải giúp các ngươi cũng không có tiền lệ tốt đẹp, ngày đó chẳng thể hóa giải được ân oán giữa hai người với Quân Tường.



Khấu Trọng than thở:



- Bọn đệ hứng chịu đủ rồi! Cũng không hy vọng có thêm vị mỹ nhân trường chủ nào cho huynh đi hòa giải nữa đâu.



------------------------------------



Lỗ Trọng Liên: hiệu Đông Hải tiên sinh, người nước Tề thời Chiến Quốc, giỏi tài biện bác. Ông kiên trì thuyết phục các nước phản đối cung phụng nước Tần, khiến nước Tần phải lui. Nước Tề sau đó muốn trọng dụng ông làm quan, nhưng ông từ chối, chỉ thích ngao du bốn biển.



(