Đại Đường Song Long Truyện
Chương 599 : Trái tim ngọc nữ
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Trường An đầy trời mưa bụi bay. Phố phường như thoắt ẩn thoắt hiện, lúc xa lúc gần, mờ mờ ảo ảo. Có cảm giác toàn bộ không gian ngập tràn trong hơi nước.
Dưới một đêm mưa như thế, hai cao thủ kiệt xuất một già một trẻ đại biểu cho hai thế hệ cùng nhau thong thả tản bộ bên bờ kênh Vĩnh An.
Từ Tử Lăng than:
- Phải chăng Tà Vương muốn đến giết tại hạ?
Với sắc mặt bình tĩnh và phong thái của nhất phái tông sư siêu cao thủ, Thạch Chi Hiên lãnh đạm trả lời:
- Một sai lầm sao có thể lặp lại được, may mắn là ta đã kịp dừng lại trước khi quá muộn. Ài! Tử Lăng có lẽ biết mỗi lần ta ra tay đều phải đấu tranh nội tâm mãnh liệt. Nhưng cũng nhờ thế nên mới không phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Từ Tử Lăng nghe vậy liền hít vào một hơi lạnh. Nếu những gì Thạch Chi Hiên nói là sự thật thì trong cuộc chiến này gã có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình tuyệt không phải vì thương thế của đối phương chưa lành, mà là vì Thạch Thanh Tuyền, điểm yếu duy nhất của lão.
Nhưng làm sao Từ Tử Lăng biết được Thạch Chi Hiên nói thật hay không? Đối diện với gã lúc này có thể là Thạch Chi Hiên chỉ còn một điểm yếu, cũng rất có khả năng là một Tà Vương không còn bất cứ nhược điểm nào.
Thạch Chi Hiên mỉm cười:
- Tử Lăng ở Trường An tất có chuyện vô cùng quan trọng nên mới có thể tạm gác lại chuyện liên quan đến Thanh Tuyền, cứ nấn ná mãi chẳng chịu đến thăm nó.
Từ Tử Lăng thầm kêu cứu mạng. Thạch Chi Hiên trí tuệ cao vời vợi, nếu để lão nhìn ra được “tru Hương đại kế” của cả bọn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Gã vội thay đổi chủ đề:
- Vãn bối có một chuyện vẫn luôn cảm thấy không hiểu, mong tiền bối chỉ giáo!
Thạch Chi Hiên gật đầu:
- Cứ tùy tiện nói ra đi, dù sao vẫn còn thời gian. Đêm nay đúng là một đêm bất thường, sẽ có người phải đổ máu.
Nghe lão nói mà Từ Tử Lăng lạnh cả sống lưng. Thạch Chi Hiên nhắc đến việc đầu rơi máu chảy cứ như nói chuyện phiếm thường ngày, chứng tỏ bản chất lãnh huyết vô tình của lão.
Gã nhíu mày hỏi:
- Có phải Tà Vương lấy việc giết người làm thú vui?
Thạch Chi Hiên tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện ngươi cảm thấy không hiểu là vấn đề này sao?
Từ Tử Lăng thở dài:
- Vãn bối thấy mơ hồ không hiểu một chuyện khác. Đó là vì sao tiền bối lại cho rằng vãn bối và lệnh thiên kim Thanh Tuyền là một đôi tình lữ có thể tiến tới chuyện hôn nhân hạnh phúc? Thật sự thì vãn bối và Thanh Tuyền tiểu thư chỉ là bằng hữu bình thường thôi.
Thạch Chi Hiên dừng bước, chắp tay sau lưng đứng trên bờ kênh Vĩnh An, ngưng thần nhìn cảnh đêm mưa mịt mờ ảm đạm ở bờ đối diện. Hai mắt tràn ngập những nỗi niềm thương cảm sâu sắc, lão thong thả trả lời:
- Thạch Chi Hiên này là kẻ từng trải, có thể nhìn lầm sao? Giống như năm đó ta gặp gỡ Bích Tú Tâm, ngươi bây giờ cũng không ngừng lừa dối bản thân mình. Trừ phi ngươi có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm cả đời không đến U Lâm tiểu trúc, Thạch Chi Hiên ta mới chịu thừa nhận mình đã nhận định sai lầm.
Đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng, lão nhẹ giọng nói tiếp:
- Ta vẫn thường âm thầm nhìn nó từ xa, Thanh Tuyền chính là bản sao của mẹ nó. Lúc ngươi gặp Thanh Tuyền cũng giống như khi xưa ta gặp Tú Tâm, cảm giác của ngươi thế nào sao ta không rõ chứ! Nói cho ta biết, Tử Lăng ngươi lần đầu nhìn thấy Thanh Tuyền đã có cảm giác gì, có thể thật lòng nói ra không?
Từ Tử Lăng nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Thạch Chi Hiên có thể tâm sự với gã trong một đêm mưa gió như thế này. Quần áo trên người đã sắp ướt sũng, từng hạt mưa lạnh giá rơi trên mặt, nhưng gã lại cảm thấy rất thống khoái.
Ấn tượng đầu tiên của gã với Thạch Thanh Tuyền là một cái gì đó hết sức mơ hồ. Rốt cuộc cái nhìn đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng hay là lúc thoáng thấy bóng nàng? Hay là khoảnh khắc một nửa khuôn mặt Thanh Tuyền lộ ra bên kia làn đường trong đêm Trung Thu ở Thành Đô năm ấy?
Gã giật mình đáp:
- Lần cuối cùng gặp nhau nàng mới cho vãn bối thấy dung mạo thực sự của mình. Vì vậy vãn bối không biết nên tính lần nào là lần đầu tiên.
Thạch Chi Hiên cười khổ:
- Thanh Tuyền à, con cũng biết đàn ông trong thiên hạ đều là lũ ngốc mà! Kẻ nào có thể hiểu được lòng con đây!
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Sau khi phá cửa, ta gặp người giết người, ngay cả chó mèo cũng không tha. Tử Lăng có ý kiến gì không?
Từ Tử Lăng than:
- Tà Vương có nghĩ rằng trong đó cũng có những người vô tội không? Ví dụ như đám thị nữ được tuyển tại Trường An, hoặc một lũ lâu la không đáng cho Tà Vương phải ra tay chẳng hạn?
Thạch Chi Hiên lắc đầu:
- Cho nên việc tranh thiên hạ là của Khấu Trọng chứ không phải Từ Tử Lăng. Đại Minh tôn giáo không cho phép người ngoài trà trộn vào, huống chi lần này tới Trường An đều là những nhân vật chủ chốt. Ngươi có biết lí do bọn chúng đến nơi này không?
Từ Tử Lăng không có cách nào đoán được, chỉ đành lắc đầu thay vì trả lời.
Lúc này vừa qua canh một, dưới màn mưa bụi, đường đêm ngõ hẻm không một bóng người, nhà nhà tắt đèn tối om, hầu hết mọi người đều đang an giấc.
Thạch Chi Hiên nhẹ giọng nói:
- Bồ Tát lên nắm quyền, Đại Minh tôn giáo lại vì chuyện của Bái Tử Đình mà đắc tội với Đột Lợi và Hiệt Lợi, ở Tái Ngoại đương nhiên không còn chỗ dung thân. Hiện tại cơ hội duy nhất của chúng là lập một căn cứ tại Trung Thổ. Tên Bích Trần ngu xuẩn ấy không biết tự tôn, hắn muốn dựa vào Đại Minh tôn giáo để khuếch trương thế lực nên đã hỗ trợ bọn chúng trong chuyện này. Thật là đần độn hết chỗ nói! Muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu hạ thủ lưu tình thì cuối cùng kẻ chịu thiệt không chỉ là Thánh môn ta, mà còn là bách tính Trung Thổ.
Đến thời điểm này, Từ Tử Lăng không còn cảm thấy một Thạch Chi Hiên tà ác đầy mình. Lão chỉ là một kẻ có dã tâm, mọi hành động đều được suy xét cẩn thận. Gã nhắc lại:
- Tà Vương vẫn chưa nói ra nguyên nhân tại sao bọn chúng đến Trường An.
Thạch Chi Hiên nói thẳng:
- Đương nhiên là để truyền giáo! Mục đích của chúng là lập ra Đại Minh tự tại Trường An, giúp cho Thiện Mẫu Toa Phương có thể danh chính ngôn thuận tạo dựng cơ sở ban đầu, từ đó khuếch trương hình ảnh của Đại Minh tôn giáo ở nơi này.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Lý Uyên há để bọn chúng làm càn vậy sao?
Thạch Chi Hiên đáp:
- Tại Trung Thổ Đại Minh tôn giáo chưa hề ngang nhiên làm việc ác, giáo lý lại đơn giản không màu mè, sẽ dễ dàng thu thêm tín đồ. Hơn nữa bọn chúng còn có người đưa đường dẫn lối, đương nhiên cơ hội thành công sẽ rất lớn. Vì vậy ta quyết định sử dụng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, một kích tiêu diệt hết Đại Minh tôn giáo. Đó cũng là lời cảnh cáo của Thạch Chi Hiên này đối với các hệ phái trong Thánh môn, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Nhân vật đưa đường dẫn lối là ai?
Thạch Chi Hiên lạnh nhạt đáp:
- Đâu chỉ một người! Có thể cho ngươi biết trong đó có Đổng Thục Ni, mới được sủng ái nhờ vào việc sinh quý tử cho Lý Uyên. Vậy nên đó cũng xem như lời cảnh cáo đối với Dương Hư Ngạn.
Dứt lời lão đưa tay đặt lên cổng chính, ngưng tụ huyền công.
Tử Tử Lăng nhận xét:
- Nói như vậy, đại nghiệp thống nhất Thánh môn của Tà Vương không hề trôi chảy!
Thạch Chi Hiên thong thả đáp:
- Hoàn toàn ngược lại, tình thế đã trở nên ngày càng thuận lợi. Người trong Thánh môn bọn ta chỉ biết mưu lợi cá nhân. Khi bọn chúng hiểu rõ rằng thần phục ta mới là cái lợi lớn nhất thì đại nghiệp thống nhất Thánh môn của ta đã thành công quá nửa rồi.
Lão vận kình đẩy tới, cảnh cửa vỡ vụn rơi xuống đất, những âm thanh chát chúa vang lên trong đêm khuya vắng lặng.
Lối vào rộng mở.
Thạch Chi Hiên như thần chết đến lấy mạng chắp tay sau lưng bước tới.
Trong đầu Từ Tử Lăng vang lên câu nói của lão ban nãy.
“Tối nay sẽ có kẻ phải đổ máu!”
(