Đại Đường Song Long Truyện
Chương 601 : Thu hoạch ngoài ý liệu
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Ba người trước sau nhảy lên cây đại thụ ở tiểu lâu phía sau hậu viện Duẫn phủ, nhìn về phía nhà chính trong phủ. Đại sảnh đường đèn đuốc sáng choang, tiếng đàn sáo văng vẳng truyền lại.
Khấu Trọng cười nói:
- Duẫn Tổ Văn rõ ràng đêm đêm đều thưởng thức ca nhạc, rất biết hưởng thụ phồn hoa phú quý của thế gian. Hy vọng hắn có thể túy sinh mộng tử cho thiên hạ thái bình.
Từ Tử Lăng nói:
- Sự truy cầu quyền lực và tài phú là không có giới hạn, thế người ta mới nói ‘có Lũng mà vẫn ngóng Thục’*. Người của Thánh môn đều vì sứ mệnh thống nhất thiên hạ của Thánh môn mà thôi.
Hầu Hy Bạch thở dài:
- Chắc chỉ có ta là ngoại lệ, ta đối với quyền vị lợi lộc chẳng hề có chút hứng thú nào. Nếu bắt ta làm Hoàng đế, chẳng thà đánh đòn ta còn hơn.
Khấu Trọng vui vẻ:
- Nếu ngươi không phải người như thế, chúng ta tối nay không cần phải thám hiểm Hoàng cung, tham quan Đường cung dưới ánh trăng làm gì.
Hầu Hy Bạch nói:
- Tiểu đệ chính xác mới nghe được tình hình trong Hoàng cung, nghe nói khoảng nửa năm nay Lý Uyên không ngừng thỉnh đám danh gia cao thủ như Âu Dương Hi Di xuất sơn, đến Trường An tọa trấn. Những người này đều là các bậc tiền bối đại gia có thực lực, đã được thời gian khảo nghiệm, là những nhân vật tôn sư các phái. Nhưng rốt cuộc là những cao thủ nào? Thứ cho tiểu đệ, ngay cả nửa cái tên cũng không điều tra ra.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Tất cả đều do ‘Nhạc Sơn ta’ không tốt, khiến ‘tiểu Đao’ cảm thấy sự uy hiếp từ Thạch sư phụ của ngươi. Ta khẳng định Lý Uyên đang thu hút cao thủ để đối kháng với Thạch Chi Hiên. Do đó bọn ta có khả năng sẽ gặp tai họa bất trắc.
Khấu Trọng hớn hở nói:
- Không có hung hiểm thì còn gì lạc thú? Sống chết có số, phú quý do trời, Khấu Trọng ta càng ngày càng tin vào vận mệnh. Số mệnh đã sớm được an bài, cho dù họa hay phúc có tới cũng vậy cả, cần gì phải cố kỵ chứ?
Hầu Hy Bạch phụ họa:
- Thiếu Soái nói hay lắm, bọn ta đơn giản chỉ cần động thủ động cước, thu hồi Hàn Lâm Thanh Viễn đồ, rồi bỏ lại tiêu ký Yến tử của Đoản Mệnh Tào Tam.
Khấu Trọng khua tay vỗ vai gã, cười hi hi:
- Ta với tiểu Hầu đúng là ‘anh hùng sở kiến lược đồng’.
Từ Tử Lăng phản đối:
- Trộm Hàn Lâm Thanh Viễn đồ đối với bọn ta có ích lợi gì?
Hầu Hy Bạch nhìn Khấu Trọng cầu cứu, Khấu Trọng nhìn hắn như muốn nói “thoải mái đi” rồi gã kề bên tai Từ Tử Lăng, dùng công phu Tụ Âm Thành Tuyến nhẹ giọng nói:
- Thạch Chi Hiên hiện tại không ở trong mật thất. Chỉ có một tình thế khiến lão quay về thiền thất ở Vô Lậu tự làm Đại Đức thánh tăng, không dám ra ngoài, đó là khi toàn thành tìm kiếm Đoản Mệnh Tào Tam. Đặc biệt, khi sự tìm kiếm tập trung tại Dược Mã kiều, Vô Lậu tự, lão Thạch sẽ không để cho người khác phát hiện ra thiền thất bỏ trống. Vì thế, lúc ấy chỉ cần Di lão thông tri Lý Uyên rằng Thạch Chi Hiên chính là Đại Đức thánh tăng thì mục tiêu của Lý Uyên lập tức chuyển sang kình địch ngàn vạn lần trọng yếu hơn Tào Tam. Bọn ta sẽ đợi con cá to Thạch Chi Hiên này ở một cửa ra khác. Sở dĩ chúng ta cần phải trộm Hàn Lâm Thanh Viễn đồ là vì điều đó có thể nhử cho Lý Uyên nổi giận lôi đình, cũng như khiến cho lão Thạch như cá chui vào lưới. Nhưng thực ra cần phải xem xét thời gian ăn trộm, không biết nên bắt đầu như thế nào đây?
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Từ nhỏ ta đã không đấu khẩu lại ngươi, vì thế việc kiếm ăn phần lớn là do ta phụ trách. Tốt lắm! Nhìn vào cái lý sự cùn của ngươi, ta chẳng thèm phản đối nữa.
Hầu Hy Bạch vô cùng ngạc nhiên nói:
- Thiếu Soái vừa rồi nói sai à? Công hiệu thần kỳ đến thế mà.
Khấu Trọng đáp:
- Ta và hắn chính là nói về huyền cơ và nguyên lý của vận mệnh. Lăng thiếu gia là người có ngộ tính cao, đã được tác động sâu sắc và cảm động nên thay đổi ý định ban đầu, có thể hoàn thành mộng tưởng của Hầu công tử.
Hầu Hy Bạch vui mừng nói:
- Đừng nghĩ rằng ta đã nảy sinh lòng tham, chẳng qua là ta hy vọng vật quý giá này phải thuộc về người có đủ tư cách sở hữu nó thôi!
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
- Bọn ngươi một tên thì lưu manh, một tên thì say mê đến điên cuồng, ta thế cô lực bạc, làm sao đấu lại các ngươi. Ồ! Có người tới kìa!
Chỉ thấy ba người đi trên lối nhỏ rải đá men theo đám cây trong vườn, cười cười nói nói, chầm chậm đi về phía tiểu lâu.
Phản ứng đầu tiên của bọn Khấu Trọng là khép hờ mắt, thu nhiếp lỗ chân lông, để tránh đối phương phát hiện ra sự tồn tại của mình. Sau đó, cả ba ngưng thần quan sát một cách cẩn thận.
Người đi giữa hiên ngang uy vũ, tuy rằng đang mặc y phục tầm thường, nhưng vẫn có uy thế hào hùng của một Hoàng đế.
- Tốt lắm! Đã có khả năng nhập cung, bọn ta trước tiên nên thảo luận về điều kiện.
Hầu Hy Bạch ngây ngốc hỏi:
- Thảo luận về điều kiện gì?
Từ Tử Lăng ngồi xuống cạnh Khấu Trọng, cười nói:
- Điều kiện là tối nay không ăn trộm gì, không kinh động bất kỳ người nào, nếu không may bị người khác phát hiện, tuyệt không thể theo bí đạo ly khai.
Hầu Hy Bạch ngồi phịch xuống, thất vọng hỏi:
- Không lấy bức họa, nhập cung làm gì?
Khấu Trọng đặt tay lên vai Hầu Hi Bạch đáp:
- Bức họa nhất định sẽ lấy, chỉ là tiến hành vào ngày tốt lành nào đó thôi. Bọn ta tối nay chỉ dò đường, xem Hoàng cung bảo vệ thế nào, đường lối tiến thoái làm sao.
Hầu Hy Bạch lắc đầu nói:
- Ta vẫn không hiểu, đi đêm lắm có ngày gặp ma, ví dụ bọn ta tìm được nơi cất bảo họa, không lấy ngay mà đợi đến lần sau, bức họa có khả năng sẽ được dời đi chỗ khác. Trừ phi tối nay có tìm mà không thấy thì dĩ nhiên chỉ đành ngày khác quay lại.
Sau đó nhíu mày hỏi:
- Bọn ngươi luôn luôn có vẻ giấu điều gì đó, phải chăng vẫn xem ta như người ngoài?
Khấu Trọng cởi mặt nạ, cười nhăn nhó:
- Lăng thiếu gia! Ngươi bảo ta phải nói làm sao, Hầu công tử hiểu lầm bọn ta rồi!
Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:
- Bọn ta thực sự có giấu ngươi, vì không muốn ngươi khó xử, nên định thay ngươi hóa giải họa sát thân.
Hầu Hi Bạch giật mình ngồi xuống hỏi:
- Có phải là liên quan đến Thạch sư phụ không?
Khấu Trọng đáp:
- Chính là thế. Chỉ cần làm theo những gì bọn ta nói, ngươi không những có thể có Hàn Lâm Thanh Viễn đồ, mà bọn ta còn rất có khả năng phá Bất Tử Ấn pháp của lệnh sư, để ngươi có thể tiếp tục thưởng thức danh họa và chơi bời với mỹ nữ các phương.
Từ Tử Lăng nói:
- Vấn đề là cho đến lúc này lệnh sư vẫn chưa có hành động gì đối với ngươi, vì vậy ngươi nên nghe lời ta.
Khấu Trọng đeo mặt nạ, nhảy xuống cầu thang đá, bật hỏa tập, cười nói:
- Ngươi xem hệ thống thông gió của địa đạo tuyệt vời không này!
Hai người theo bước chân gã, bước xuống thang, rồi đóng cửa đá, khóa lối đi lại.
Dưới ánh sáng hỏa tập, địa đạo có khả năng để cho một hán tử cao bảy thước đứng thẳng, đi về phía Đông, chính là phương hướng Hoàng thành.
Từ Tử Lăng nói:
- Địa đạo đi theo hướng này thì cửa ra là ở Hoàng thành chứ không phải Hoàng cung.
Khấu Trọng quả quyết:
- Đại tông sư về cơ quan thổ mộc ta đây dám khẳng định địa đạo chắc chắn có chuyển hướng, cửa ra cuối cùng sẽ ở trong Nội uyển của Hoàng cung, hơn nữa sẽ không quá xa tẩm cung của Đại Đường Hoàng đế, cho nên khi bọn ta ra ngoài chơi đùa nên tránh động thủ động cước. Hắc hắc! Đi nào!
----------------------
Chú thích:
* Có Lũng vẫn ngóng Thục: Lũng chỉ đất lũng - tỉnh Cam Túc, Thục chỉ đất Thục – tỉnh Tứ Xuyên. Đây là câu thành ngữ chỉ sự ham muốn không có điểm dừng của con người, sát nghĩa với được voi đòn tiên.
(