Đại Đường Song Long Truyện

Chương 603 : Ý của kẻ say

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Từ Tử Lăng vừa mới ngồi xuống đã hỏi ngay:



- Bí mật gì vậy?



Hồ Tiểu Tiên đáp:



- Chuyện này vốn không nên nói cho chàng hay, nhưng thấy chàng hết lòng hết sức tính toán giúp người ta, thực sự là lo nghĩ cho người ta, vậy mà lại không cần báo đáp, nên nô gia cảm động, đành phải đem cả bí mật của bằng hữu ra để đáp tạ cho người tốt là chàng thôi. Nhưng chàng phải đáp ứng không được làm hại đến bằng hữu của nô gia cũng như người nhà của họ đấy nhé!



Từ Tử Lăng nghe mà cảm giác như lạc vào giữa sương mù. Gã nói:



- Hồ tiểu thư cứ nói. Chắc nàng biết rằng ta chưa từng làm hại người vô tội bao giờ.



Hồ Tiểu Tiên cười ngọt ngào:



- Người ta đương nhiên là tín nhiệm chàng rồi. Trầm Lạc Nhạn có phải là người tình xưa của chàng không?



Từ Tử Lăng trả lời mà trong lòng thầm run:



- Chỉ có thể coi là hảo bằng hữu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?



Hồ Tiểu Tiên cất giọng đầy ngưỡng mộ:



- Để được chính miệng Từ Tử Lăng thừa nhận là hồng nhan tri kỷ thật khó khăn biết bao. Tiểu Tiên chắc chẳng có ân sủng ấy đâu, phải không nhỉ?



Từ Tử Lăng chẳng biết nên giận hay nên cười. Đang bàn chuyện nghiêm túc, vậy mà Hồ Tiểu Tiên vẫn không quên đố kỵ với người khác, lại còn muốn tranh giành ân với chả sủng. Gã đành trả lời:



- Giả sử một ngày nào đó có người hỏi mối quan hệ giữa ta và Hồ tiểu thư thế nào, câu trả lời của ta cũng sẽ tương tự.



Hồ Tiểu Tiên hớn hở nói:



- Người ta thực là vì được chàng ân sủng mà thấy lo lắng. Dạng người như chàng đó, chẳng phải có lòng dạ cứng như sắt đá sao?



Từ Tử Lăng đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của nàng ta, nhưng gã không muốn luyên thuyên về nội dung này nữa, bèn nghiêm mặt hỏi:



- Chuyện này có liên quan gì tới Trầm Lạc Nhạn?



Sán đến gần thêm chút nữa, Hồ Tiểu Tiên dịu dàng đáp:



- Ở Trường An có một thế gia sở hữu sức ảnh hưởng và thực lực cực lớn đang âm mưu đối phó Trầm Lạc Nhạn. Chỉ cần một chút sơ sẩy thì Lý Thế Tích cũng sẽ bị liên lụy.



Từ Tử Lăng giật mình thốt:



- Độc Cô phiệt?



Hồ Tiểu Tiên hỏi:



- Chàng biết chuyện xảy ra giữa họ sao?



Trong lòng than thầm, gã trả lời:



- Nghĩ kỹ là thấy thôi! Độc Cô Bá đã bị Trầm Lạc Nhạn thích sát ở Lạc Dương. Ài! Chuyện này vốn chẳng có ai biết, rốt cục lại là do bọn ta tiết lộ. Nếu nàng ấy thực sự gặp phải tình huống như tiểu thư nói, bọn ta có trách nhiệm chính nên không thể ngồi nhìn được.



Hồ Tiểu Tiên lo lắng nói:




Từ Tử Lăng lắc đầu nói:



- Ta biết được đến đó thôi. Bảo nàng cảnh giác, khi Lý Mật chính thức đề nghị được tới Quan Ngoại triệu tập lại bộ hạ cũ để đối phó Vương Thế Sung và Đậu Kiến Đức chính là lúc nguy hiểm đến. Trước khi sự việc phát sinh, tốt nhất là đừng tiếp xúc với Lý Mật hay Vương Bá Đương.



Hầu Hy Bạch lại hỏi:



- Nếu nàng muốn gặp ngươi, ta phải trả lời ra sao?



Từ Tử Lăng đáp:



- Hôm nay ta cần phải ở Tư Đồ phủ cho tới lúc hoàng hôn. Có việc gì ngươi cứ đến đó tìm, nếu nàng muốn gặp thì hãy ước hẹn nàng ở Đa Tình Oa này.



Hầu Hy Bạch nói:



- Ta lập tức đi làm hai chuyện này cho ngươi, cũng là để điều tra xem sự kiện Toa Phương chầu trời gây ra chấn động gì với Đường thất.



Y chợt hạ thấp giọng:



- Đa tạ các ngươi!



Từ Tử Lăng buồn bã hỏi:



- Đa tạ gì?



Hầu Hy Bạch chậm rãi nói:



- Đa tạ các ngươi vì vụ trộm tranh đã hao tổn công phu, suy nghĩ nát óc. Nói thực lòng, cho dù không trộm được thì ta vẫn cảm kích vô cùng. Ài! Nếu bức họa không đặt tại khuê phòng của Tiệp Dư mà cất trong thư phòng của Lý Uyên, bọn ta chỉ còn cách bỏ qua mà thôi. Huống chi nơi Lý Uyên ở có biết bao nhiêu chỗ, lão tùy tiện để tranh ở nơi nào đó, kể cả không có ai cản trở bọn ta lục lọi thì sợ rằng cũng phải mất một hai ngày mới tìm được. Tuy Hy Bạch này là người si mê tranh nhưng chưa đến mức mê muội, chẳng có lý gì để các ngươi cùng chết chung với ta.



Từ Tử Lăng mỉm cười nói:



- Bỗng nhiên ta nhớ tới một chuyện. Đêm đó ta đi trộm tranh, Trì Sanh Xuân từng rải một lớp phấn trên mặt đất, chỉ cần ta chạm giày lên đó bọn chúng sẽ dựa theo mùi vị để truy tung. Ngươi có thể tìm ra loại phấn đó không?



Hầu Hy Bạch ngây người hỏi:



- Chuyện này với vụ trộm tranh có liên quan gì?



Từ Tử Lăng vui vẻ trả lời:



- Nếu đúng là Lý Uyên muốn mời Thân gia của bọn ta đi giám định Hàn Lâm Thanh Viễn đồ, loại phấn này chính là ánh sáng cho đám người phải lần mò trong màn đêm tăm tối như bọn ta, trừ phi Lý Uyên cất giấu tranh ở mật thất nơi không khí chui chẳng lọt thôi.



Hầu Hy Bạch đập bàn kêu tuyệt:



- Tên ngốc nhà ngươi quả là mưu trí hơn người. Khả năng thất bại của kế này gần như không có. Nơi lý tưởng để cất giữ họa trục phải là chỗ thông thoáng với độ ẩm thích hợp, vậy không thể nào là trong mật thất được. Chuyện này cứ dựa vào ta, phải nói là dựa vào cả Lôi đại ca nữa, huynh ấy cũng như ta vậy. Vậy tối nay chẳng phải vẫn nhập cung dò đường sao? Có sợ đả thảo kinh xà không?



Từ Tử Lăng nói:



- Đêm nay vào Đường cung dạo chơi là việc bắt buộc rồi, chẳng thể không đi, càng chẳng dám không đi. Nếu không thì vị đại sư phụ về thổ mộc cơ quan học đã bị xấu hổ lần trước của chúng ta sao có thể bỏ qua cho chứ!



Hai gã nhìn nhau hiểu ý, đồng thời cất tiếng cười vang.



(