Đại Đường Song Long Truyện
Chương 616 : Lòng tin suy sụp
Ngày đăng: 13:19 19/04/20
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng được Liêu Nam dẫn vào Hoành Quán quảng trường, đi đến chỗ nuôi ngựa thì có một cấm vệ quân ra đón.
Liêu Nam giới thiệu qua hai gã rồi nói:
- Vị này là ngự kỵ trưởng Trình Mạc đại nhân, mọi việc liên quan đến trận đấu mã cầu đều do ngài phụ trách.
Nói xong hắn cáo từ bước đi.
Trình Mạc nhìn hai người từ trên xuống dưới vẻ dò xét, đoạn vừa cười vừa lên tiếng:
- Nghe nói kỹ thuật mã cầu của hai vị danh chấn Thái Hành, hơn nữa từng đánh bại những cao thủ nổi tiếng của Thổ Phồn.
Tiếp đó hắn hạ thấp giọng:
- Bốn cao thủ Thổ Phồn đó chưa từng thất bại một trận nào ở đây, ngờ đâu khi trở về cố quốc lại ôm hận dưới tay Thái Hành song kiệt. Vì vậy khi Hoàng thượng được tin hai vị đến Trường An đã lập tức cho người triệu vào cung để biểu diễn tài nghệ.
Hai gã nghe vậy thầm lo sợ trong lòng. Phải biết Đường cung cao thủ như mây, bản thân Lý Uyên cũng là nhất phiệt chi chủ, lại rất thích môn này, vì vậy kỹ thuật của lão cũng phải rất tốt, hơn nữa Lý Uyên cũng đã từng thắng liên tiếp nhiều trận. Từ đó có thể đoán ra đánh mã cầu không thể chỉ dựa vào võ công mà còn phải chú trọng đến kỹ thuật. Mấy lời của Trình Mạc lập tức làm lung lay lòng tin vốn mười phần chắc chắn của hai gã.
Trình Mạc thân thiện nói:
- Chơi mã cầu trong hoàng cung cũng có quy định riêng, có một người chuyên làm nhiệm vụ hô đếm thẻ, được một bàn thì thêm một thẻ và tăng một lá cờ, bớt một thẻ thì cũng giảm đi một lá cờ, lấy cờ đỏ để ghi điểm. Hãy nhớ nếu Hoàng thượng đánh cầu vào lưới đối phương thì các ngươi phải lập tức dừng lại và tung hô vạn tuế, còn nếu là người khác thì chỉ cần khen hay là được. Đánh cầu vào lưới được ba lượt là một hiệp, ba hiệp là một vòng đấu, sau đó thì phải xem tâm ý của Hoàng thượng, hoặc có thể nghỉ ngơi một chút hoặc vào điện uống rượu.
Đến lúc này hai gã mới hiểu rõ công dụng của những lá cờ đỏ ngoài sân đấu.
Đưa tay chỉ vào gần trăm cây gậy cong dùng để đánh cầu đang được cắm vào giá gỗ ở một bên, Trình Mạc giả thích:
- Đây là những cúc trượng thượng đẳng dành riêng cho các tân khách sử dụng, giờ hai vị có thể tùy ý lựa chọn. Hà hà! Chắc là hai vị chưa hề nghĩ đến việc sẽ vào cung để đánh mã cầu đâu nhỉ? Vì vậy không mang theo những dụng cụ quen dùng chứ gì? Các vị cũng có thể tự mình chọn ngựa, sau khi chọn xong ta sẽ dẫn đến sân để thử.
Khấu Trọng không nhịn được hỏi:
- Hôm nay bọn ta sẽ đảm nhiệm vai trò gì?
Trình Mạc vui vẻ đáp:
- Lần này đội Vương thất của Ba Tư đến đây thi đấu với Hoàng thượng, nhân tuyển sớm đã được chọn sẵn rồi. Các vị chuẩn bị ở bên ngoài sân, sau khi kết thúc vòng đấu thứ nhất sẽ vào sân biểu diễn. Tề Vương phủ cũng sẽ phái ra hai người có cầu kỹ cao siêu để thi tài. Được rồi! Hai vị có thể bắt đầu lựa chọn, ta đi xử lý vài việc rồi sẽ dẫn các vị ra sân để thử.
Trình Mạc vừa đi khỏi, hai gã liền bước tới bên cạnh giá để cúc trượng. Khấu Trọng gượng cười nói:
- Tim ta giờ đang đập thình thịch đây, biết làm sao bây giờ? Tình hình này khán giả không hàng ngàn thì cũng phải hàng trăm người. Để cho cả ngàn cặp mắt thao láo nhìn hai con gà tơ chúng ta ra sân biểu diễn cái con mẹ nó gì đó, thật chẳng khác gì việc bị chặt đầu ở pháp trường.
Lấy ra một cây cúc trượng rồi nhấc nhấc trên tay để xem nặng nhẹ, Từ Tử Lăng nhận xét:
- Rất chắc chắn!
Khấu Trọng nghe vậy cũng cầm lấy một cây, đoạn cuối của cúc trượng có hình bán nguyệt được trang trí nhiều hoa văn tinh xảo. Gã than thở:
Từ Tử Lăng nói:
- Về mặt kỹ thuật đánh cầu thì bọn ta chỉ là tay mơ. Nếu ngươi còn e sợ như vậy, chi bằng sớm đến nói khó với Vi công công rằng bọn ta đều bị đau bụng là xong, khỏi phải ra sân làm gì cho mất mặt.
Khấu Trọng cười ha hả:
- Sao ta lại sợ chứ? Con mẹ nó! Lát nữa ta và ngươi dùng Trường Sinh khí điều khiển mã cầu từ xa, dù cho nó nhẹ như thế nào, khống chế khó ra làm sao, tóm lại sẽ phải trở nên ngoan ngoãn theo ý bọn ta. Trường Sinh khí của chúng ta cũng là độc nhất trên thiên hạ, bảo đảm chẳng người nào nhìn ra, có khi lại còn tưởng là kỹ thuật của chúng ta cao siêu đến nỗi có thể làm cho quả cầu chạy vòng vèo! Khà khà!
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Đề nghị này còn có tính xây dựng một chút!
Khấu Trọng cao hứng nói:
- Không biết ta đã nghe được ở đâu câu chuyện giang hồ đồn thổi rằng nếu như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liên thủ thì thiên hạ sẽ không ai địch nổi. Hai thắng một tuy không vẻ vang lắm, nhưng trong trận đấu này lại có thể coi là tinh thần đoàn kết. Ài! Biến Thái Hành song kiệt trở thành bộ đôi cao thủ mã cầu đệ nhất thiên hạ thì không biết lành dữ sao đây!
Từ Tử Lăng nói:
- Tình thế hỗn loạn này tất phải có người thu thập, may mà Quan Ngoại là thiên hạ của Lý Thế Dân. Hắn mà đề nghị thì đầu lĩnh của phái Thái Hành sao dám không ngoan ngoãn hợp tác chứ!
Khấu Trọng vẫn còn muốn nói tiếp, đột nhiên trống lớn, trống nhỏ, trống đồng tất cả đồng thời được đánh lên, tiếp đó là tỳ bà, địch, tiêu, phèng la cũng đồng loạt lên tiếng, âm thanh vang trời!
Toàn thể đám người ngồi hai bên khán đài đồng thời đứng dậy để nghênh tiếp một đội ngũ từ Thái Cực cung đang đi qua Thừa Thiên môn.
Với ba mươi sáu cấm vệ quân cưỡi ngựa dẫn đường, Lý Uyên mặc trang phục gọn nhẹ cưỡi ngựa đi vào, bên lưng ngựa là một cây ngự cúc trượng vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
Theo sau lão là Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông và Lý Nam Thiên. Bọn họ đều mặc kình phục, chân đi giày cao, trạng thái sẵn sàng ra sân thi đấu. Tiếp đó là ba vị ái phi mà Lý Uyên sủng ái nhất, cả ba cũng mặc y phục dùng để cưỡi ngựa. Duẫn Đức phi lạnh lùng diễm lệ, Trương Tiệp Dư thanh tú xinh đẹp, Đổng Thục Ni kiều mỵ quyến rũ, ba nàng như những bông hoa đua sắc khiến trường đấu càng thêm hương vị mùa xuân.
Khấu Trọng ghé lại bên tai Từ Tử Lăng nói nhỏ:
- Thì ra là đội Lý phiệt đấu với đội Ba Tư, chẳng trách không có phần của bọn ta.
Từ Tử Lăng chợt trầm giọng:
- Mỹ nhân quân sư đến rồi kìa!
Khấu Trọng nhìn ra phía sau ba vị phi tần, quả nhiên thấy Trầm Lạc Nhạn đi cùng với đám Vũ Văn Thương, Độc Cô Phượng, Vu Sở Hồng và một vài phi tần khác. Phía trước nàng một chút lại chính là Lý Tú Ninh.
Từ Tử Lăng nói:
- Chiêu này thật tuyệt, Thương trường chủ căn bản không có cơ hội nói chuyện riêng với nàng ấy.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Lý Uyên ngẩng cao đầu ngang nhiên đi vào.
(