Đại Đường Song Long Truyện

Chương 619 : Tranh tài thể thao

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Cáp Một Mỹ và Từ Tử Lăng đồng thời thúc ngựa phóng đến vị trí quả cầu rơi xuống.



Ngựa có bản tính của ngựa, phải để cho bốn vó tự do mới từ từ phát huy được sức mạnh của chúng hầu đưa tốc độ tới đỉnh điểm. Là cao thủ trên cầu trường, Cáp Một Mỹ đã luôn giữ được ngựa trong trạng thái tích cực, nên chỉ sau vài hơi thở đã đạt tới tốc độ tối đa. Chỉ cần đoạt được mã cầu, y thuận thế phóng dọc theo biên Bắc thêm ít bước đến cuối biên rồi chuyền quả cầu sang cho Mai Nội Y từ biên Nam lên tiếp ứng thì sẽ thắng dễ dàng.



Khi Từ Tử Lăng bắt đầu thúc ngựa thì Cáp Một Mỹ đang ở bên phải gã, cỡ hơn hai mươi bộ. Quả cầu bay tới phía trên bên phải Cáp Một Mỹ, vượt qua khoảng hơn ba mươi bộ thì rơi xuống. Song phương đồng thời phát động, nhưng nhờ có thuật Nhân mã như nhất nên thớt ngựa của Từ Tử Lăng trong chớp mắt đã đạt tới tốc độ tối cao, nhanh như tên bắn lao tới chỗ quả cầu. Nếu vượt được ngựa của Cáp Một Mỹ thì gã đương nhiên có thể bắt kịp được quả cầu trước.



Vó ngựa tung bay, hai kỵ mã một trước một sau toàn lực phóng theo quả cầu một cách điên cuồng, tay phải vung cúc trượng, tay trái cầm cương thúc ngựa, tình huống cực kỳ căng thẳng.



Mọi ánh mắt đều tập trung tới hai người trên sân. Ngựa của Từ Tử Lăng tăng tốc không ngừng, tựa như có khả năng tạo nên kỳ tích. Không một ai giấu nổi ánh mắt như si như cuồng, tiếng reo hò chấn động không gian.



Nhịp trống càng lúc càng dồn dập!



Người reo trống đánh chấn động cả quảng trường, khung cảnh sôi động cực điểm.



Cáp Một Mỹ hét lên một tiếng rồi bất ngờ thay đổi phương hướng, đang chạy chéo đổi thành chạy thẳng. Nếu Từ Tử Lăng vẫn phóng tới tất sẽ bị ngựa của y chắn bên trái. Khi đó gã chỉ có thể theo sau Cáp Một Mỹ, bằng không sẽ va vào ngựa của hắn, mà như thế là vi phạm luật chơi.



Lúc này Khắc Tát từ phía sau băng qua trung tuyến, bắt kịp rồi vượt qua Khấu Trọng, gia tăng tốc độ đuổi theo quả cầu dọc biên Bắc. Chỉ cần Cáp Một Mỹ cản được Từ Tử Lăng, hắn có thể nhanh chân đoạt cầu trước khi nó lăn ra ngoài đường biên.



Thầm kêu bất diệu, Khấu Trọng liều mạng thúc ngựa ra sức truy đuổi, nhưng vì đã rơi lại phía sau gần ba mươi bộ nên có dùng thuật Nhân mã như nhất cũng không theo kịp. Lý Uyên thì cự ly quá xa bọn gã, chỉ có thể giương mắt nhìn một cách lo lắng với cảm giác bất lực.



Từ Tử Lăng vận chuyển chân khí nội thể truyền hết vào mình ngựa, khi sắp va vào Cáp Một Mỹ gã đột ngột giật cương. Thớt ngựa chồm lên hí dài, vó trước tung cao, vó sau theo đà tiếp tục chạy tới ít bước, cuối cùng cũng kịp dừng lại trước đường di chuyển của Cáp Một Mỹ.



Vị Vương tử người Ba Tư đâu ngờ gã có thể làm như vậy, thành ra không ghìm ngựa lại được phóng vụt qua hai vó ngựa đang chồm thẳng lên của Từ Tử Lăng trong gang tấc rồi lao thẳng ra đường biên, tình huống cực kỳ nguy hiểm.



Tiếng hoan hô như sấm động, từ đầu trận đấu tới giờ màn biểu diễn này coi như là hào hứng nhất.



Vó ngựa trước hạ xuống, Từ Tử Lăng lại tiếp tục thúc ngựa lao tới, gã vung trượng đánh cầu không bị ai ngăn trở, quả cầu như viên đạn bắn lên không trung bay qua đầu Khắc Tát đang đuổi tới rồi rơi về phía Khấu Trọng.



Không cần chờ cầu rơi xuống đất, Khấu Trọng lập tức vung trượng đánh lên, quả cầu xẹt ngang trên không hơn mười trượng mới rơi xuống rồi lăn tròn tới trước ngựa Lý Nguyên Cát khoảng mười bộ. Lý Nguyên Cát mừng rỡ, thấy phía trước bị ngăn chặn bởi Trạch Hỉ Nã liền đánh ra một trượng chuyền cầu qua Lý Uyên ở hướng Nam.



Lúc này phe địch bao gồm Cáp Một Mỹ, Khắc Tát và Mai Nội Y đều ở góc sân phía Tây không kịp quay lại, nên chỉ cònTrạch Hỉ Nã đơn độc truy cản. Lý Uyên sau khi tiếp cầu không dám chậm trễ, dẫn cầu phóng về Đông môn.



Trạch Hỉ Nã giục ngựa đón đầu Lý Uyên, thân thể thoắt phải thoắt trái, khi tiến lên lúc lùi lại, khiến người xem có cảm giác bất kể Lý Uyên đánh cầu vào Đông môn ở góc nào y cũng có thể ngăn nhặn được.



Lý Uyên vừa vung trượng quạt ngang, cầu lăn xẹt trên sân qua bên trái cho Lý Nguyên Cát. Lập tức hiển lộ công phu, Trạch Hỉ Nã ngả rạp sang một bên khiến thân ngựa như muốn đổ nghiêng về bên trái. Khi y ngồi trở lại tư thế ban đầu thì ngựa đã dễ dàng đổi hướng để phóng tới giữa Lý Uyên và Lý Nguyên Cát. Chúng nhân đều bị bất ngờ nên không kịp trở tay. Trạch Hỉ Nã chồm ra phía trước gần như sát mặt đất, vung cúc trượng quất nhanh như chớp giật. Quả cầu đổi hướng bay về phía Khắc Tát đang ở tuyến Bắc của sân phía Tây. Khắc Tát không chút chậm trễ đánh quả cầu về phía Mai Nội Y đang từ tuyến Nam chạy tới. Người này vung trượng đỡ lấy rồi đánh quả cầu vào lưới trước khi Từ Tử Lăng kịp tới.



Ba tiếng trống vang lên, phía Ba Tư lại được thêm một bàn, tổng cộng đang dẫn bốn bàn. Trận đấu chỉ còn tám bàn nữa là kết thúc.



Cầu lại được đặt vào giữa sân.



Lý Uyên ra dấu tạm ngừng trận đấu, gọi ba người đội mình đến phía Tây quảng trường để hội ý. Trước tiên lão nói với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng:


Khấu Trọng kéo dây cương khiến ngựa lập tức dựng đứng lên xoay lại, phóng vào giữa Cáp Một Mỹ và Khắc Tát để phân chia họ ra. Chỉ cần Mai Nội Y đánh cầu bay ngang, gã nhất định sẽ cùng với hai người đó tranh tài thắng phụ.



Lý Uyên từ hậu phương giục ngựa đón Mai Nội Y, Lý Nguyên Cát từ xa phía sau bên trái giữ phần tiếp ứng cho Lý Uyên.



Từ Tử Lăng giả bộ tiến sát lại Mai Nội Y. Cách đó khoảng hai trăm bộ, Cáp Một Mỹ ở phía sau bên trái Mai Nội Y đang phi ngựa tới. Thực ra gã giữ thế chờ đợi Trạch Hỉ Nã đang từ từ tiến lại.



Quả nhiên Mai Nội Y dẫn cầu chéo vào giữa sân, tựa như muốn chuyền cầu đến gần Khắc Tát ở phía Bắc, nhưng sau khi y vung trượng, quả cầu lại bắn ra mặt sau cho Trạch Hỉ Nã, khiến Lý Uyên và Lý Nguyên Cát cả hai lỡ bộ không được gì. Lý Uyên ở phía sau Mai Nội Y không ghìm lại được đành phải theo đà chạy thẳng về hướng Đông, Lý Nguyên Cát vốn ở phía sau nên kéo về phòng thủ. Khấu Trọng tức thì phóng ngựa hết tốc độ đuổi theo Khắc Tát đang phóng đến từ xa, nếu Thạch Hỉ Nã giao cầu được cho hắn thì hậu quả đáng lo ngại.



Chuỗi động tác này xảy ra nhanh như điện quang hỏa thạch, một người động thì tất cả đều động, quả cầu trên không trung vạch ra một đường vòng cung đẹp mắt, bay bổng lên rồi hạ dần xuống rơi về phía Trạch Hỉ Nã.



Sau khi tiến nhập cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, Từ Tử Lăng giống như đột nhiên rời khỏi cầu trường, tiếng reo hò vốn chấn động cầu trường bỗng như nước thủy triều rút cạn đến một giọt cũng không còn, chung quanh sân như đang diễn ra một màn kịch câm của những động tác hết sức quá khích. Lúc này chân khí Từ Tử Lăng đã truyền tới vó ngựa, con vật theo sự điều khiển của gã phóng cao lên không tới gần bảy trượng, cầu trượng vung ra vừa vặn đoạt lấy quả cầu chỉ cách Trạch Hỉ Nã khoảng hai mươi bộ. Gã mang cầu hạ xuống rồi chuyền đến trước ngựa của Lý Uyên chừng hai chục bộ, lúc ấy lão đang chạy dọc theo đường biên phía Nam về cầu môn đội Ba Tư.



Tiếng hoan hô như sấm động vang dội cầu trường.



Lý Uyên cả mừng vọt lên phía trước cấp tốc dẫn cầu tiến tới, Trạch Hỉ Nã giật cương kéo ngựa quay lại thì đã không thể đuổi kịp.



Vó ngựa của Từ Tử Lăng đạp xuống mặt đất, tiếng hoan hô như sóng dữ phá bờ, âm thanh ầm ĩ muốn thủng cả màng nhĩ, tất cả bởi vì Lý Uyên vừa ngự giá thân chinh đánh cầu vào lưới.



Tiếng hô “vạn tuế” vang rền như sấm sét càng lúc càng thêm kịch liệt.



Lý Uyên hớn hở trở về sân phía Tây lớn tiếng “Đánh rất hay”, chỉ không biết là tán thưởng bản thân hay Từ Tử Lăng nữa, bất quá làm gì có ai không biết lão được trổ uy phong trên cầu trường nên long tâm đại hỉ.



Đội Ba Tư sau khi khai cầu đã rất cẩn thận, chuyền dài giao ngắn, từ từ xông tới.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hiểu là đối phương đã nhụt chí, không thể phục hồi lại khí thế như cầu vồng trước đó. Ngược lại lòng tin của hai gã lại gia tăng gấp bội, ruổi ngựa tung hoành, bức đối phương không dám mạo hiểm tiến công. Lý Uyên và Lý Nguyên Cát vì thế sinh ra tin tưởng hai gã, không giống như trước đó cứ lo lắng sợ hãi, nhờ vậy mới thoải mái phối hợp và phát huy được tinh thần kết hợp chiến đấu.



Khắc Tát nhận quả cầu được chuyền tới bởi Trạch Hỉ Nã, sau đó liền bị Lý Nguyên Cát xông tới ép hắn phải tạt cầu ngang qua cho Cáp Một Mỹ. Hai gã kia đã đợi sẵn từ lâu, nhắm đúng cơ hội đồng thời phóng tới, người ngựa chưa thấy đâu mà phạm vi uy hiếp đã tràn vào phía trước và hai bên của Cáp Một Mỹ khiến hắn không có chỗ tiến.



Cáp Một Mỹ không dám chuyền cầu sang bên Mai Nội Y vốn đang bị Lý Uyên bám sát, lão móc cầu về vị trí của Trạch Hỉ Nã ở trung tuyến.



Khấu Trọng hét to “Tề Vương tiến lên”, sau đó cùng Từ Tử Lăng thi triển thuật Nhân mã như nhất. Cả hai bất thình lình gia tốc ngựa đến cực hạn, đuổi theo quả cầu như gió cuốn, giống như hai mũi tên bắn ra từ hai bên Cáp Một Mỹ.



Đấu chí của Lý Nguyên Cát bốc ngùn ngụt, hắn lại cũng muốn lập oai, nghe xong ra roi phi ngựa vượt qua Khắc Tát một cách điên cuồng dọc theo biên Nam.



Trạch Hỉ Nã biết thành bại bàn này phụ thuộc vào chuyện “hoa rơi vào nhà ai” nên không dám chậm trễ vội giục ngựa xông lên đón lấy quả cầu đang lăn xẹt về hướng mình.



Trên mình ngựa hai gã đưa mắt nhìn nhau, bởi vì cho dù bọn gã có phóng ngựa cực nhanh cũng không thể đoạt cầu trước Trạch Hỉ Nã, mục đích của hai gã chính là dồn cho Trạch Hỉ Nã vung bổng đánh cầu để cả hai có cơ hội lợi dụng.



Trạch Hỉ Nã vươn người ra trước, vung trượng vụt quả cầu đang lăn tới trong khi hai gã vẫn còn cách lão tới hai chục bộ.



(