Đại Đường Song Long Truyện
Chương 623 : Trường An giới nghiêm
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Cả hai lập tức giật mình kinh hãi khi đồng thời nghĩ tới một người. Giả sử đó là Thạch Chi Hiên thì sao? Bọn gã tuy đã giả vờ ngồi thuyền xuất quan, nhưng Thạch Chi Hiên đâu phải loại tầm thường, làm sao dễ dàng bị lừa như vậy. Nếu lão đến Tư Đồ phủ điều tra thì sẽ có kết quả gì?
Trong khi hai gã còn đang thầm trách bản thân quá sơ sót thì Hầu Hy Bạch mở cửa tiến vào. Thấy bọn gã mang dáng vẻ hoảng hốt bất an, sắc mặt trắng bệch, hắn ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Thở phào một hơi, Khấu Trọng đáp:
- May mà khách quý là đồ đệ chứ không phải sư phụ, nếu không thì bọn ta gặp nạn rồi!
Lộ vẻ suy tư ngồi xuống bên cạnh Khấu Trọng, Hầu Hy Bạch nhíu mày hỏi:
- Phải chăng tối nay các ngươi động thủ?
Khấu Trọng đưa mắt ra hiệu cho Từ Tử Lăng, tỏ ý bảo gã trả lời.
Chẳng còn cách nào, Từ Tử Lăng khẽ thở dài rồi nói:
- Bọn ta không còn lựa chọn nào khác.
Hầu Hi Bạch cười khan một tiếng rồi hỏi:
- Phải chăng ta là loại đần độn không phân biệt nổi tốt xấu, đến giờ vẫn cho rằng giữa mình và Thạch sư phụ vẫn còn tình nghĩa sư đồ?
Khấu Trọng đáp:
- Cái đó rất khó trách ngươi, vì từ trước tới nay ngươi chỉ tiếp xúc với một mặt đa tình của lão. Ài! Ta biết nói thế nào đây.
Hầu Hy Bạch nhìn Từ Tử Lăng hỏi:
- Cơ hội gặp Thạch sư phụ của Tử Lăng nhiều hơn một chút, ngươi thấy rốt cuộc ông ấy là người thế nào? Phải chăng vẫn lừa dối ta? Ông ấy tại sao lại phải làm thế?
Từ Tử Lăng than:
- Nói thực lòng, ta quả thật không nhìn thấu được lão. Có khả năng là Thạch Chi Hiên đang dối trá để làm ngươi yên tâm, cũng có thể là lão thực lòng, vì chuyện Dương Hư Ngạn phản bội nên đem tất cả hy vọng đặt hết vào ngươi. Còn như chân tướng thế nào thì sợ rằng chỉ có bản thân ông ta mới biết.
Hầu Hy Bạch chán nản thở dài nói:
- Vừa mới gặp Trầm mỹ nhân xong, đúng là nàng đến tìm ta để thăm dò hành tung của bọn ngươi. Ta làm đúng như đã thống nhất, cho nàng biết các ngươi rời Trường An.
Hai gã cảm thấy yên lòng, biết Trầm Lạc Nhạn đã qua khỏi kiếp nạn vừa rồi, Lý Uyên không hề trách tội nàng.
Hầu Hy Bạch bỗng bật cười nói:
- Các ngươi trốn ở đây có thể lại là dại mà hoá hay, vì Thạch sư phụ chắc không ngờ bọn ngươi lại sơ sót cẩu thả như thế. Mặt khác ông ấy cũng không đoán được rằng các ngươi vẫn còn ở Trường An, nên chỗ này ngược lại chính là nơi an toàn nhất.
Chợt hắn hỏi:
- Loan Loan đâu?
Từ Tử Lăng đáp:
- Nàng có việc phải làm nhưng sẽ mau trở lại thôi.
Hầu Hy Bạch nói:
- Loan Loan là mục tiêu hàng đầu của Thạch sư phụ. Ông sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy Thiên Ma quyết của nàng. Thiên Ma sách nếu hợp lại thành một chính là mộng tưởng của những người có chí trong các hệ phái sau khi Thánh môn phân liệt.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Hy Bạch có tính toán gì không?
Hầu Hi Bạch than:
- Ta tính sẽ lập tức rời khỏi Trường An trở về Ba Thục để sống những tháng ngày thỏa ý.
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:
Tiếng hô hấp sâu dài qua tường vọng xuống.
Thạch Chi Hiên đúng là đang ở trong thiện thất luyện công đả tọa. Kế họach của bọn họ đã thành công được một nửa, phần còn lại phải chờ xem bố trí của Lý Uyên.
Ba người không những phải kìm hãm việc hô hấp mà còn phải khống chế cả nhịp tim. Cho dù âm thanh nhỏ nhoi mơ hồ thế nào cũng sẽ làm Thạch Chi Hiên cảm giác được.
Loan Loan ra hiệu rồi quay đầu trở lại bí thất lúc trước.
Ba người vào mật thất ngồi xuống, tuy không hề nói gì nhưng đều hiểu đợi ở chỗ này rất thoả đáng. Đã biết Thạch Chi Hiên đang ở trong thiện thất, giờ bọn họ có thể yên tâm tĩnh tu, bồi dưỡng tinh thần chờ thời khắc quyết định thành công hay thất bại sắp tới.
Từ Tử Lăng bỗng nhiên nhớ đến Thạch Thanh Tuyền. Chỉ lát nữa thôi gã sẽ phải xuất thủ đối phó Thạch Chi Hiên. Nếu quả có thể giết được lão thì Thạch Thanh Tuyền sẽ nhìn gã thế nào, cảm kích hay thống hận? Hầu Hi Bạch sẽ phản ứng ra sao? Đời người tại sao lại nhiều mâu thuẫn đến thế? Từ khi hứa với Sư Phi Huyên rằng sẽ tìm cách trừ khử Thạch Chi Hiên, gã luôn cảm thấy đây là một hành động chính nghĩa, cả công lẫn tư đều không phải hối hận. Nhưng đúng vào thời khắc quyết định thành bại của việc này thì những suy nghĩ trái ngược lại bùng lên không sao khống chế nổi.
Giọng nói của Loan Loan vang lên bên tai gã:
- Sao tim ngươi lại đập loạn lên như thế? Cẩn thận đó!
Biết không thể giấu được cảm ứng của nàng, Từ Tử Lăng ngấm ngầm thở dài, đoạn thấp giọng:
- Ta không sao!
Ngọc thủ của Loan Loan tìm đến tay gã rồi nắm chặt, dường như nàng hiểu tình cảm trong lòng gã.
Nội tâm Từ Tử Lăng nổi sóng. Kể cả trước đây gã từng ôm ấp Loan Loan nhưng cũng không có cảm giác thân thiết như khi cầm tay nàng lúc này. Nghĩ tới việc mình và Loan Loan vĩnh viễn không thể trở thành bằng hữu, sự thống khổ vì mâu thuẫn trong lòng gã lại càng tăng thêm.
Tay kia của Loan Loan cũng vươn ra cho Khấu Trọng nắm lấy.
Từ Tử Lăng rơi vào hồi ức. Nhớ lại những lần gặp gỡ Thạch Chi Hiên, gã cảm nhận được rằng lão là người tình sâu nghĩa nặng. Thạch Chi Hiên dường như cũng có cái nhìn đặc biệt đối với gã, vậy mà giờ gã lại phải xuất thủ tuyệt không lưu tình. Ôi! Tạo hóa trêu ngươi!
Đến lượt Khấu Trọng ghé sang thì thầm:
- Đừng nghĩ cái con mẹ gì cả! Khi Thạch Chi Hiên từ lối vào nhảy xuống thì bọn ta đồng thời xuất thủ, không phải là vì bản thân chúng ta, mà là vì vạn dân thiên hạ. Đừng tính toán con bà nó là con gấu cái gì mà được mất cá nhân nữa.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, tận lực dẹp bỏ mọi tạp niệm trong đầu ra ngoài.
Khấu Trọng nắm lấy bàn tay còn lại của gã, dùng lực nắm chặt. Ba người phát sinh cảm giác ngay đến trái tim của họ cũng đã liên kết lại với nhau.
Trong mật thất yên tĩnh đến mức chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. Bí đạo truyền tới sự im lặng trống rỗng vô hồn nhưng lại như tồn tại một âm thanh nào đó. Ánh sáng nhàn nhạt ảm đạm từ viên đá trên trán Loan Loan phát ra hình thành một thế giới quỷ dị khó tả.
Ba người nhắm mắt lại tĩnh lặng chờ thời cơ xuất hiện.
“Uỳnh”
Tiếng cửa gỗ bị phá vỡ từ bên trên truyền xuống phá tan sự yên tĩnh trong đường hầm.
Cả ba đồng thời mở choàng mắt nhìn nhau, rồi bật dậy vọt vào trong bí đạo.
Tiếng cười của Lý Uyên từ bên trên truyền xuống, giọng lão vang lên:
- Thạch huynh thật có bản lĩnh, trước đây thì lật đổ đại Tuỳ, giờ lại có chủ ý đến phá hoại Đại Đường của ta. Thù cũ hận mới, tối nay chúng ta sẽ tính toán cho dứt điểm!
Ba người bên dưới vô cùng ngạc nhiên, không tưởng nổi Lý Uyên lại ngự giá thân chinh, mạo hiểm dẫn quân tràn vào thiện thất quyết sống chết với kẻ vang danh Tà Vương.
Thạch Chi Hiên nhạt giọng:
- Bằng đám người này cộng thêm Lý Uyên ngươi liệu có thể giết được ta không?
Tiếng Vũ Văn Thương thét lớn:
- Phách lối mà không biết tự trọng! Để chúng ta cho Thạch Chi Hiên ngươi thấy thiên hạ đâu phải không có người.
Lý Uyên gằn giọng:
- Xông lên!
(