Đại Đường Song Long Truyện

Chương 633 : Tiêu oán ca bi

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Dưới trời mưa mù mịt, Khấu Trọng với Vô Danh trên vai, cưỡi Thiên Lý Mộng đứng trên một ngọn đồi cách Lương Đô năm dặm về phía Đông, nhìn các binh chủng bất đồng của Thiếu Soái quân từng đội theo quan đạo bên dưới hành quân về phía Bành Thành.



Tả hữu có Tiêu Hoành Tiến, Bạch Văn Nguyên và hơn mười thân binh thuộc Phi Vân Kỵ.



Tuy đất trời mờ hẳn trong mưa, nhưng hình dáng gã vẫn nổi bật rõ ràng, những thành viên Thiếu Soái quân đang hành quân qua đều nhìn thấy Khấu Trọng đang thân thiết đứng đây tiễn họ. Bản thân sự hiện diện của gã là yếu tố đề cao sỹ khí rất lớn.



Tuyên Vĩnh là thống soái của cuộc hành quân quy mô lớn lần này. Ngày nghỉ đêm đi, không những là một cuộc huấn luyện nghiêm khắc đối với Thiếu Soái quân, mà còn quan hệ tới sự tồn vong của Thiếu Soái quân nữa.



Khấu Trọng hiểu rõ đây chỉ là một canh bạc. Bất cứ một chi tiết nào đó phát sinh vấn đề thì gã cũng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội đứng lên nữa. Mất căn cứ địa phương Bắc và đội tinh binh Thiếu Soái quân này thì dù với thực lực của Tống Khuyết cũng chỉ còn cách ảm đạm rút quân về Lĩnh Nam mà thôi, bởi không còn cách nào khác xoay chuyển tình thế.



Sự kỳ vọng của Tống gia, sự tin tưởng của Thiếu Soái quân đối với gã, cuộc chiến sống còn với Ma môn,… gã bỗng cảm thấy những gánh nặng đó đặt hết lên vai mình, dồn ép tâm tình gã nặng nề như những đám mây đen trên bầu trời đêm nay vậy.



Đám kỵ binh trinh sát là thủ hạ của Lạc Kỳ Phi tỏa ra bốn phía, tiến hành giám sát nghiêm mật tình hình địch từ thượng du cho tới hạ du Vận Hà. Một mặt để quân đội của Dương Công Khanh có thể bí mật về đây, mặt khác là theo dõi chặt chẽ động tĩnh của quân địch ở Chung Ly dưới hạ du. Bốc Thiên Chí phụ trách nhiệm vụ quan trọng là vận chuyển Dương quân bằng đường thuỷ.



Lý Tử Thông sẽ có phản ứng thế nào? Thật ra Khấu Trọng không hề nắm chắc. Tất cả phó mặc vào tay lão thiên gia, nếu lão nhân gia muốn Khấu Trọng diệt vong thì gã đành phải nhận mệnh.



---oOo---



Từ Tử Lăng không tưởng tượng nổi Thạch Thanh Tuyền lại có thể nói những lời thân mật như vậy. Nhất thời cảm thấy lâng lâng sảng khoái như bay trên chín tầng mây, nhưng gã vẫn không quên thi lễ:



- Xin chào Thạch tiểu thư. Vị này là…



Đôi mắt tuyệt đẹp của Thạch Thanh Tuyền nhìn về phía Hầu Hy Bạch. Ánh mắt đã trở về với vẻ lãnh đạm, nàng khẽ nhún vai ngắt lời:



- Ai còn không biết Hầu công tử đây?



Hầu Hy Bạch tiêu sái nói:



- Hầu Hy Bạch bái kiến Thanh Tuyền tiểu thư. Ta ra bên ngoài cốc đợi được không? Có chuyện gì thì bất cứ lúc nào các vị cũng có thể gọi tiểu đệ vào.



Thạch Thanh Tuyền khẽ nhíu mi xinh, điềm đạm thốt:



- Tại sao phải tránh ra ngoài cốc? Hầu công tử nếu đã là bằng hữu của Từ Tử Lăng thì Thanh Tuyền đương nhiên sẽ hết lòng tiếp đón. Mời hai vị vào trong uống chén trà nóng được không?



Nói xong, nàng nhẹ nhàng lướt qua con suối nhỏ, dẫn đường tiến vào gian nhà đá.



Không ngờ Thạch Thanh Tuyền lại tỏ ra gần gũi như vậy, hai gã vui mừng ra mặt, vội đi theo sau nàng.



Trong căn nhà đá có một gian tiểu thính được bố trí rất trang nhã. Thạch Thanh Tuyền châm một ngọn đèn dầu, hai gã ngồi xuống một bên. Nhìn Thạch tài nữ thiên tư quốc sắc vang danh thiên hạ với tài thổi tiêu đang nhàn nhã pha trà, trong lòng hai gã đều có cảm giác ấm áp khó tả.



Thái độ của Thạch Thanh Tuyền tuy thân thiết nhưng vẫn duy trì một khoảng cách, trong nhiệt tình lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến hai gã cảm thấy được ưu ái quá mà bối rối.



Thấy gia chủ im lặng, cả hai gã lại càng không dám lên tiếng, sợ phá vỡ sự yên tĩnh của gian phòng nhỏ.



Đón lấy chén trà thơm do Thạch Thanh Tuyền đưa lại, Từ Tử Lăng không nhịn được nói:



- Vừa rồi…



Thạch Thanh Tuyền dịu dàng ngắt lời gã:



- Đừng nên nói tới chuyện vừa rồi nữa, người ta không muốn biết. Tử Lăng còn chưa trả lời câu hỏi của Thanh Tuyền, tại sao đến tận hôm nay mới tới?



Từ Tử Lăng ấp úng:



- Chuyện này… À! Chuyện này…



Thạch Thanh Tuyền trao chén trà nóng cho Hầu Hy Bạch rồi ngồi xuống đối diện với hai gã. Nàng phì cười hỏi:



- Không thể nói gì sao? Không phải là Thanh Tuyền trách giận chàng. Chẳng phải chàng vẫn thích dạo chơi khắp bốn biển sao? Trước đây chưa đặt chân đến chỗ này chỉ là chuyện ngẫu nhiên thôi, đúng không?



Hầu Hy Bạch thấy Từ Tử Lăng bị bức bí đến đỏ bừng cả mặt mũi, vội đỡ lời:



- Tại hạ rất hiểu rõ tình hình Tử Lăng. Hắn không có chí nhàn du thiên hạ, chỉ tiếc là cho tới tận hôm nay ông trời vẫn không chịu cho hắn cơ hội.




Tâm thần Từ Tử Lăng chấn động. Một loại tình cảm kỳ dị quấn chặt lấy gã. Gã không biết bao nhiều người đã nói gã là ngốc tử. Phải chăng đúng như Thạch Chi Hiên đã nói, mình là một tên đại ngốc không hiểu tình ý của nàng?



Thạch Thanh Tuyền than thở:



- Chàng đúng là một ngốc tử đáng hận. Lần trước, chẳng nói câu nào đã biến đi đâu mất, làm người ta mấy ngày liền không dám rời cốc đi hái thuốc. Nếu không có Sư Phi Huyên đến gặp thì người ta còn tưởng chàng đã kết bạn với nàng ta mà đi rồi nên không thể phân thân đến tiểu cốc cho Thanh Tuyền có cơ hội hậu tạ.



Từ Tử Lăng run giọng thốt:



- Thanh Tuyền!



Thạch Thanh Tuyền lại quay sang chăm chú nhìn gã, dịu dàng nói:



- Hiện giờ không còn gì quan trọng nữa! Từ Tử Lăng cuối cùng đã đến, tuy là đến thay cho Thượng Tú Phương, nhưng coi như đã đến rồi. Lại còn đã khóc nữa.



Từ Tử Lăng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng không biết dùng từ nào để diễn đạt được cảm giác kỳ diệu trong tim. Cảm giác ấm áp mãnh liệt lan tràn khắp thân thể, khắp linh hồn gã.



Lúc này vầng trăng đã chuyển ra sau núi không nhìn thấy nữa. Cây rừng và nhà cửa trong U cốc chìm trong bóng tối. Nước suối không còn lấp lánh phản chiếu ánh trăng vàng nữa. Chỉ còn lại vô vàn những vì sao sáng và bầu trời đêm sâu thẳm mênh mông vô tận. Trên thế gian này, ngoài hai trái tim đang thổn thức của hai người thì không còn bất kỳ việc gì khác.



-------------------------



Tạm chú thích:



Tiêu oán ca bi: tiếng tiêu ai oán và giọng hát buồn thảm.



“犯羽含商移调态,留情度意抛管弦� �”



“Phạm Vũ hàm Thương di điều thái,lưu tình độ ý phao quản huyền。”



Đây là hai câu trong 何满子歌 (Hà mãn tử ca) của Nguyên Chẩn đời Đường



Tạm dịch:



Tấu Vũ hàm Thương chuyển khúc điệu



Mang tình đượm ý quên tiêu đàn.



Vũ và Thương là hai trong ngũ âm cung, thương, giốc, chủy, vũ.



“蜀国多情多艳词,雕坞清怨绕梁飞� �花 都城上客先醉,若分岭头人未归,响� �转碧云驻影,曲终清漏月沉晖,山行� ��宿不 知远,犹梦玉钗金缕衣。”



“thục quốc đa tình đa diễm từ,điêu ổ thanh oán nhiễu lương phi。hoa đô thành thượng khách tiên túy,nhược phân lĩnh đầu nhân vị quy,hưởng âm chuyển bích vân trú ảnh,khúc chung thanh lậu nguyệt trầm huy,sơn hành thủy túc bất tri viễn,do mộng ngọc sai kim lũ y。”



Tạm dịch:



Đa tình đất Thục giàu lời hay



Thành cao vang tiếng nhạc vờn bay



Hoa Đô thượng khách còn mê mải



Chưa phân cao thấp chửa nhận say



Âm ngân mây biếc gọi nhau tới



Khúc tận trời trăng còn ngất ngây



Non xanh nước biếc xa không ngại



Vì mộng ngọc trâm đến xứ này.



(