Đại Đường Song Long Truyện

Chương 66 : Đại hiếu thân thủ

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Đám Hải Sa bang trước nay hoành hành bá đạo, hơn mười tên ác đồ trong tiệm đã xông ra bên ngoài, vung đao vung búa chém vào hai gã. Từ Tử Lăng nhảy vào giữa trận địch như hổ lạc giữa bầy dê, quyền lên cước xuống, chỉ thấy từng tên từng tên tráng hán to như bò mộng không ngừng bay lên cao rồi rơi bịch xuống, trong giây lát đã không còn tên nào bò dậy nổi. Người đi đường thấy sinh chuyện thì hoảng hốt vòng tránh, nhất thời cả con phố đều trở nên hỗn loạn.



Khấu Trọng làm mặt giận nói: "Đến một hai tên cũng không để lại cho ta sao?" Nói đoạn vung tay chộp lấy một tên, kéo vào trong nhà, một lát sau thì bước ra kéo Từ Tử Lăng đi về phía bến cảng, vừa đi vừa nói: "Phân đà thật sự ở trên phố bán muối, chính là ở cạnh kho muối mà chúng ta ăn trộm khi xưa đó, ở đó cướp thuyền thì càng thuận tiện hơn."



Từ Tử Lăng nói: "Tên đó cũng thật hợp tác!"



Khấu Trọng cười lạnh: "Không hợp tác thì được sao?"



Từ Tử Lăng cười ha ha, đi ra khỏi thành. Được nửa đường thì chợt thấy hơn trăm kỵ mã phía thành môn đuổi theo, không cần nhìn cũng biết là binh tướng của Trầm Pháp Hưng.



Khấu Trọng giật mình nói: "Hình như hơi đông một chút thì phải?"



Từ Tử Lăng nghĩ lại trận khổ chiến ở Giang Đô, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng kéo Khấu Trọng trốn vào đồng hoang.



0O0



Từ Tử Lăng nằm trên cành cây lớn trong một khu rừng ven biển, thưởng thức cảnh tượng hùng tráng của buổi hoàng hôn, cảm thấy lòng mình như rộng mở đến vô hạn, nhân thế ai ai cũng người tranh kẻ đoạt, nhưng cuối cùng tất cả cũng đều biến thành những mảnh vụn nhỏ nhặt trong vĩnh hằng vô tận. Từ sau khi thay đổi y phục, cạo râu sạch sẽ, Khấu Trọng dường như đã biến thành một con người khác, tràn đầy đấu chí, ngay cả lúc trầm tư mặc tưởng song mục thi thoảng cũng phát ra dị quang, không hiểu có phải là đang nghĩ đến những chuyện tranh hùng thiên hạ hay không. Còn gã, gã càng lúc đắm say trong võ đạo, những chuyện khác giờ đây gã hoàn toàn không nghĩ đến, duy chỉ có mình Tố Tố là gã không thể nào bỏ rơi được, còn Khấu Trọng thì đương nhiên không cần phải lo lắng.



Gã cũng nghĩ đến Trầm Lạc Nhạn, Đông Minh Công Chúa, nhưng đều chỉ như phù quang ảo ảnh, không thể nào làm gã động tâm. Đối với gã mà nói, cảm tình là thứ khó tiếp nhận nhất trong cuộc đời, mỗi lần nghĩ đến Phó Quân Sước, trong lòng gã lại dâng lên một nỗi đau không thể nói thành lời, thù hận với Vũ Văn Hóa Cập càng thêm sâu đậm. Sau khi giết chết Vũ Văn Hoá Cập, gã sẽ vân du thiên hạ, thậm chí là đến miền tái ngoại để hưởng thụ hết mọi vẻ của cuộc sống muôn màu. Chuyện lớn như là nhất thống thiên hạ tuyệt đối không phải là chuyện của những kẻ không có mục đích như gã, chuyện đó nên để những kẻ như Khấu Trọng hay Lý Thế Dân gánh vác. Mục tiêu của gã chính là tìm tòi cuộc sống quen thuộc nhưng cũng rất đỗi kỳ lạ này, tìm tòi cảnh giới tối cao nhất của võ đạo, khám phá bí mật huyền ảo của sinh mệnh, nhưng trước nay gã chưa từng cưỡng ép bản thân, tất cả đều tùy ngộ nhi an, giống như hồi trước Khấu Trọng rủ gã đi nghe lão nho giảng sách, rủ gã đi học trộm võ công, gã cũng đều gật đầu đi theo.



Cho đến lúc hiểu được bí mật cao thâm khó dò của Trường Sinh Quyết, gã mới nắm bắt được sinh mệnh trong tay của mình, có được cách nghĩ và mục tiêu của riêng mình. Bất chợt trong lòng gã cảm thấy sợ hãi. Từ Tử Lăng nhắm nghiền hai mắt, bài trừ hết mọi tạp niệm, lập tức cảm thấy có người đang lén lút từ phía tân nam bò tới, người này là kẻ có võ công cao cường nhất trong những kẻ theo dõi gã từ lúc rời khỏi Đơn Dương tới nay, mà tuyệt đối không phải là Khấu Trọng.



Nếu Khấu Trọng muốn đùa với gã, ít nhất cũng phải trong khoảng cách mười trượng, gã mới sinh lòng cảnh giác. Nhưng người này đã bị gã phát hiện từ khoảng cách ngoài ba mươi trượng. Chính vào lúc này, ở những phía khác cũng xuất hiện tông tích địch nhân, đều cách gã chừng hai chục trượng, có thể thấy mấy tên địch nhân này võ công cao hơn hẳn những tên trước đây một bậc. Trong nháy mắt, gã đã quyết định khổ chiến đến cùng, bằng không gã sẽ thất tán với Khấu Trọng lúc này đang đi thăm dò tin tức.


Liên Phàm huynh đệ tình thâm, quên cả Từ Tử Lăng, bổ người lao tới đỡ Liên Sở, hỏi: "Có sao không?"



Gương mặt gầy guộc của Liên Sở lộ vẻ khổ sở: "Mau giúp đệ hành công!"



Chúng nhân thấy Liên Sở chỉ một chiêu đã chịu thảm bại, cảm thấy kinh hãi phi thường, có điều lúc này đã không còn thời gian để cho bọn họ nghĩ ngợi nhiều nữa, Trầm Pháp Chính, Đồ Lực, Lý Xương Hằng lập tức tung mình đuổi theo Từ Tử Lăng. Từ Tử Lăng lại nhào lộn thêm một vòng nữa trên không rồi hạ thân xuống một sườn đồi, lúc này Tạ Ngọc Thanh cũng đã lượn người lao tới. Khoé miệng Từ Tử Lăng nhếch lên để lộ một nụ cười tràn đầy nam tính, song thủ tề xuất, đột nhiên biến thành trăn ngàn chưởng ảnh chi ảnh, nghênh tiếp đôi Phi Tiên Đoản Nhẫn của nàng.



Hai người tới giờ mới có cơ hội nhìn mặt nhau lần đầu, chỉ thấy Tạ Ngọc Thanh tuổi chừng trên dưới hai mươi, đầu búi tớc cao, thân vận cung trang diêm dúa, trang điểm giống như là một cơ thiếp của Dương Quảng vậy, mặt ngọc như hoa, thân hình kiều mị, phong vận tràn trề, so bề nhan sắc thì tuyệt đối không kém hơn Văn Ngọc Chân. Tạ Ngọc Thanh cũng nhìn rõ mặt Từ Tử Lăng, hai mắt sáng rực lên, nhưng song kiếm trong tay không hề lưu tình, mượn thế từ trên bổ xuống, hai thanh đoản kiếm lúc trước lúc sau, bảo hộ lẫn nhau, trong sát na ngắn ngủi đã biến chiêu nhiều lần, liên hoàn công tới các chỗ yếu hại trên người Từ Tử Lăng.



"Đinh đinh đang đang!"



Song thủ của Từ Tử Lăng lúc điểm lúc quét, lúc gạt, lúc hất, hóa giải toàn bộ thế công hiểm hóc của Tạ Ngọc Thanh, điểm lợi hại nhất là mỗi chưởng mỗi chỉ của gã đều kém theo một luồng tiên thiên chân khí nóng như liệt hỏa, khiến cho mỹ nữ này phải không ngừng đảo lộn trên không, không có cách nào hạ thân xuống đất.



Lúc này trường kiếm của Trầm Pháp Chính đã đâm tới, Từ Tử Lăng hú dài một tiếng, sử ra Tiệt Mạch thủ pháp của Đồ Thúc Phương truyền dạy, nhân lúc Tạ Ngọc Thanh huyết khí còn đang nhộn nhạo, chộp lấy uyển mạch tay tả của nàng ta, ngón giữa bàn tay trái điểm vào lưỡi kiếm trên tay kia của nàng.



Tạ Ngọc Thanh kêu lên một tiếng kinh hãi, song thủ tên rần, đoản kiếm trên tay tả lập tức rơi vào tay Từ Tử Lăng, sau đó một cỗ kình khí nóng như lửa truyền từ lưỡi kiếm còn lại vào kinh mạch. Nàng ta đương nhiên có thể sinh cường liều mạng, nhưng như vậy cũng không khác tự tận là bao nhiêu, cực chẳng đã đành phải đề khí lộn nhào về phía sau hòng hóa giải chân khí lăng lệ của địch thủ.



Vì vậy khi Trầm Pháp Chính xông tới, Đồ Lực và Lý Xương Hằng vẫn còn ở ngoài xa bảy tám trượng, cục diện trở thành đơn đả độc đấu, một chọi với một. Song mục Từ Tử Lăng phát xạ hàn quanh, hừ lạnh một tiếng, xông thẳng vào lưỡi kiếm của Trầm Pháp Chính, triển khai đấu pháp cận chiến liều mạng. Lúc Đồ Lực và Lý Xương Hằng tới nơi đành phải thúc thủ đứng ngoài thở dài than thầm. Chỉ thấy hai đạo nhân ảnh quấn lấy nhau trên sườn đồi, tiếng đao kiếm giao kích vang lên liên miên bất tuyệt.



Trầm Pháp Chính đến giờ mới hiểu được tại sao Từ Tử Lăng có thể đánh bại Vũ Văn Vô Địch, đẩy lui Lý Tử Thông, lại có thể đào thoát khỏi hoàng thành dưới sự vây bắt của phản đảng Vũ Văn Hóa Cập, đó là vì chỗ lợi hại nhất của gã thanh niên cao thủ này chính là chiêu thức đánh ra không thành chương pháp nào, hoàn toàn đều là đến lúc cấp bách mới sáng tạo ra. Hai bóng ảnh lại phân khai. Trầm Pháp Chính lảo đảo thối lui. Đồ Lực và Lý Xương Hằng kinh hãi bổ người lao tới. Từ Tử Lăng nhất cao hữu thủ, Phi Tiên Đoản Nhẫn phóng thẳng vào mặt Lý Xương Hằng, còn người thì lao về phía Đồ Lực. Vô luận là Đồ Lực thay đổ góc độ thế nào, nhưng Từ Tử Lăng đều giống như đoán trước được biến hoá của song phủ, cạnh bàn tay chém mạnh vào thân búa. Đồ Lực hự lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, nhất thời quên rằng đây là sườn đồi, sém chút nữa là lăn xuống bên dưới, tình cảnh thảm bại vô cùng. Lý Xương Hằng tránh được thanh đoản kiếm ném tới, đang định bổ người lao tới thì Trầm Pháp Chính đứng dậy ôm vết thương đầy máu hét lên: "Xương Hằng, lùi lại!"



Lý Xương Hằng bất bình dừng lại, tức giận nhìn chằm chằm vào Từ Tử Lăng. Những người khác cũng đã áp sát lại, nhưng đã không còn uy thế như lúc đầu. Từ Tử Lăng lạnh lùng nhìn địch nhân, khí thể kinh người, Trầm Pháp Chính nói: "Chuyện này hôm nay dừng lại ở đây, hậu hội hữu kỳ."



Bọn họ đến một cách đột nhiên, lúc đi lại càng đột nhiên hơn. Từ Tử Lăng đương nhiên biết đây mới chỉ là sự khởi đầu, thu nhiếp tâm thần, quay đầu lao về phía bến cảng.