Đại Đường Song Long Truyện
Chương 664 : Dương Công về trời
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Mưa rơi lất phất, những hạt mưa nhỏ giăng đầy cả bầu trời. Từ sau giờ Ngọ, mây càng lúc càng dầy, dần che khuất mặt trời, cuối cùng trời cũng đổ một trận mưa nhỏ vào lúc hoàng hôn.
Cả bình nguyên Y Lạc bị bao trùm trong làn mưa li ti như mây như khói. Các hoạt động thanh lý chiến trường, dò xét hành động của địch nhân của đội quân thắng trận Đại Đường đến lúc đó đã kết thúc, quân sĩ bắt đầu tập kết và tổ chức lại quân đội trên một bình nguyên phía tây nam thành Y Khuyết.
Khấu Trọng hiểu rõ hơn ai hết, một khi Lý Thế Dân chưa thực hiện được ý định tiêu diệt Khấu Trọng gã trước khi thế lực của gã lớn mạnh thì hắn nhất định không bỏ qua.
Chiến dịch lùng sục quy mô lớn chắc chắn sắp được triển khai toàn diện.
Khấu Trọng mang theo Vô Danh và trái tim đang bị thương rỉ máu của mình leo lên một ngọn núi nhỏ để có thể nhìn thấy hoạt động của quân Đại Đường từ xa, cảm giác một thân một mình vô cùng cô độc.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Gã rốt cuộc cũng đã nếm trải mùi vị thảm bại thống khổ và thất lạc.
Những giọt mưa rơi vào mặt lạnh buốt.
Đột nhiên một bóng người từ khu rừng rậm bên trái vọt ra, cười ha hả nói:
- Hảo tiểu tử! Thì ra ngươi thật chưa chết!
Khấu Trọng hét lên một tiếng quái dị, nhảy xuống sườn núi, ôm chặt lấy Bạt Phong Hàn, vui mừng đến hai mắt ngấn lệ.
Bạt Phong Hàn than:
- Tử Lăng! Ôi! Tử Lăng…
Khấu Trọng như bị sét đánh, trên mặt không còn chút huyết sắc, loạng choạng lùi lại ba bước, nói với giọng run rẩy:
- Tử Lăng…
Bạt Phong Hàn cười khổ:
- Đừng hiểu lầm, Tử Lăng vẫn chưa chết. Thế nhưng bị Dương Hư Ngạn dùng ma công của Thạch Chi Hiên thêm vào thứ võ công ác độc “Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh” làm trọng thương. Cũng may Hầu Hy Bạch nhớ ra được Thạch Thanh Tuyền, bây giờ nàng là hy vọng duy nhất có thể giúp Tử Lăng hồi phục. Chúng ta chỉ đành nghe theo thiên mệnh mà thôi.
Khấu Trọng ngẩn ra hỏi:
- Hầu Hy Bạch à?
Bạt Phong Hàn thuật lại mọi chuyện đã xảy ra cho Khấu Trọng, đoạn đưa mắt nhìn quân Đường ở đàng xa, song mục sát cơ đại thịnh, lạnh lùng nói:
- Ta muốn bắt Lý Thế Dân phải trả gấp bội những khuất nhục và thống khổ mà chúng ta đã trải qua.
Khấu Trọng biết Từ Tử Lăng vẫn còn sống, tinh thần lập tức phấn chấn lên:
- Lý tiểu tử giết không được Khấu Trọng ta, cái đó kêu bằng người tính không bằng trời tính. Sự thật là cuộc chiến đột vây của chúng ta không hẳn là thất bại hoàn toàn, ít nhất ba chúng ta vẫn còn sống nhăn ra đây. Tử Lăng tỉnh lại sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng ta đi tìm Dương Công, Ma Thường, Vương Huyền Thứ và Trần Lão Mưu bọn họ. Đội quân đó theo lý đã chạy thoát thành công.
Dứt lời gã phát ra mệnh lệnh, Vô Danh bay thẳng lên không, trinh sát những vùng gần đó.
Hai người ngửa mặt lên trời quan sát tư thế bay của Vô Danh, Bạt Phong Hàn nói:
- Nếu ta đoán không lầm thì hiện tại Lý Thế Dân cố ý cho chúng ta đủ thời gian để thu thập tàn binh tiếp tục Nam hạ. Nhờ có sự thuận lợi về mặt đường thủy, hắn căn bản không sợ chúng ta thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Khấu Trọng gật đầu đồng ý, với lực lượng của Lý Thế Dân, phạm vi tra xét vốn có thể mở rộng ra cả vùng sơn dã Y Khuyết và Thọ An. Song hắn đã không làm vậy, rõ ràng là để Khấu Trọng cùng với tàn binh bại tướng hội họp, khiến gã không thể bỏ chạy một mình, sau đó hắn sẽ tiếp tục huy quân truy kích, đưa Khấu Trọng vào tử địa.
Tiếng vó ngựa từ phía nam vọng tới.
Khấu Trọng giật mình nói:
- Chắc là người của mình, xem dáng Vô Danh muốn đến gặp mặt, chúng ta xem thử!
Hai người triển khai cước pháp, vượt qua một ngọn đồi thấp, trong cảnh mưa gió đầy trời chỉ thấy Ma Thường và bảy tám thủ hạ đang chạy về hướng bọn họ đang đứng.
Hai bên gặp nhau, tựa như đã qua một kiếp khác.
Từ xa Ma Thường đã lệ rơi đầy mặt, khóc lớn:
- Thiếu Soái mau mau theo thuộc hạ, Dương công không được rồi!
Câu này như sấm động trời quang, làm cho hai người chấn động đến toàn thân sởn gai ốc, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Từ Tử Lăng đang chìm sâu trong điều tức thong thả tỉnh lại, thở ra một hơi dài.
Hầu Hy Bạch làm hộ pháp bên cạnh mừng rỡ hỏi:
- Có tiến triển gì không?
Từ Tử Lăng gật đầu nói:
- Ta hiện tại đã hồi phục được một hai thành công lực, đồng thời đã ngưng tụ được chân khí ở đan điền. Hắc thủ ma công mà Dương Hư Ngạn sáng tạo ra thật lợi hại. Ta hiện tại không thể động thủ với ai, nếu không sẽ vĩnh viễn không hồi phục được.
Hầu Hy Bạch hỏi:
- Tử Lăng có thể dựa vào công lực của bản thân hồi phục lại như trước không?
Từ Tử Lăng trầm ngâm một hồi rồi cười khổ đáp:
- Tà độc của Dương Hư Ngạn thực ra đã xâm nhập rất sâu vào kinh mạch và tạng phủ của ta. Ta có thể giữ được mạng toàn là nhờ vào khả năng chống lại tà công ma pháp của hắn một cách tự nhiên của Trường Sinh Khí. Trừ khi có thể khu trừ hết tà độc, nếu không ta căn bản không thể thực sự tự vận công liệu thương được.
Hầu Hy Bạch hoang mang hỏi:
- Dương Hư Ngạn lại trở nên lợi hại như thế sao? Ngươi hiện giờ đã hiểu rõ Bất Tử Ấn Pháp rồi mà vẫn không thể tự liệu thương sao?
Từ Tử Lăng đáp:
- Hồi phục được hai thành công lực thế này đã là thành tích đáng tự hào do hiểu được Bất Tử Ấn Pháp. Nếu ta có thể xem qua Ngự tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh, nói không chừng có thể khu trừ tà độc. Hiện tại quả là không có biện pháp gì.
Hầu Hy Bạch nói:
- Vậy không nên chậm trễ nữa, chúng ta lập tức đến nơi Thanh Tuyền đang ẩn cư.
Từ Tử Lăng nghĩ đến có thể gặp được Thạch Thanh Tuyền trong lòng chợt nóng lên, đang muốn gật đầu đồng ý thì một chiếc chiến thuyền từ phía Nam theo dòng Lạc Thủy nhanh chóng lướt đến.
Hai người nhìn thấy, trái tim chợt chùng xuống, đều cảm thấy bất an.
Hầu Hy Bạch đỡ Từ Tử Lăng lên, nói:
- Bọn chúng nhất định đoán ra chúng ta đã bỏ thuyền lên bờ, lại càng biết rõ Tử Lăng đang bị trọng thương không thể đi được, có cần ta cõng ngươi không?
Từ Tử Lăng hít sâu vào một hơi, đoạn lắc đầu:
- Ta còn đi được.
Hầu Hy Bạch nắm tay áo Từ Tử Lăng, tiến vào một khu rừng rậm ở bờ tây sông Lạc Thủy, đi về phía tây.
Chiến thuyền ở phía sau từ từ cập bờ, mười mấy bóng người từ trên thuyền phi thân lên bờ, đuổi theo bọn họ.
Hầu Hy Bạch ngạc nhiên hỏi:
- Không thể thế được? Bọn chúng làm sao biết rõ được vị trí chính xác của chúng ta chứ?
Từ Tử Lăng ngẩng đầu nhìn trời, ba chấm đen đang lượn vòng trên không, gã than:
- Chúng ta đã tính sót một nước, quên mất mùi máu còn lưu lại, không qua mắt được ba con ác điểu kia.
Hầu Hy Bạch nói:
- Đi thôi!
-----
Chú thích
Ai binh tất thắng: (quân đau thương tất chiến thắng/quân đội bị áp bức mà vùng lên chiến đấu sẽ tất thắng)
(