Đại Đường Song Long Truyện

Chương 68 : Tống thượng môn lai

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Hai gã chỉ tốn hơn một canh giờ công phu đã mang hết hơn bốn mươi bao muối lớn lên thuyền, nghĩ lại ngày đó mất cả một đêm mệt nhọc thở hồng hộc, hai gã mới cảm nhận được mình đã tiến bộ tới mức nào. Trời còn chưa sáng, bọn gã đã giương buồm ra biển.



Khấu Trọng nói: "Chúng ta thử ngược dòng Trường Giang, đi về phía tây vào sâu trong lục địa, nếu như không được thì mới đổi đường lên bộ!"



Từ Tử Lăng chau mày nói: "Ta với ngươi đều là thấp thủ lái thuyền, cả một thuyền phu phổ thông cũng chẳng bằng, ở trên biển thì không có vấn đề gì, đương nhiên, ta nói là nói lúc sóng yên gió lặng thôi, nhưng nếu vào sông thì..."



Khấu Trọng cười cười nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Nếu thuyền chìm thì chúng ta nhảy xuống mò nó lên, lúc ấy chuyển sang đi đường bộ cũng chưa muộn. Đừng quên rằng chúng ta là cao thủ cả trên bộ lẫn dưới nước đấy nhé!"



Từ Tử Lăng đặt tay gã lên bánh lái, cười khì khì nói: "Đến lượt ngươi rồi, ta vào đi ngủ đây!"



Khấu Trọng cười khổ nói: "Biết vậy bắt sống vài tên tiểu lâu la Hải Sa bang, bắt chúng lái thuyền cho chúng ta thì bây giờ có phải bớt khổ không?"



0O0



Từ Tử Lăng bị tiếng trống trận làm giật mình thức giấc, nhất thời còn tưởng rằng mình đang ở giữa chiến trận, bật người tung mình lao ra ngoài. Khấu Trọng đang nheo nheo mắt nhìn ba chiếc thuyền đang tiến đến theo hình chữ phẩm, những chiếc thuyền này đều hẹp hơn so với thuyền của hai gã, chiều dài cũng dài hơn chừng một trường, về mặt cơ động thì đã chiếm thế thượng phong rõ rệt, chiếc thuyền của bọn gã đã nặng nề cồng kềnh, lại chở đầy muối, càng không thể là đối thủ. Thuyền của hai gã đang lao thẳng về phía thuyền địch. Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, chỉ thấy trên mỗi thuyền đều cso hơn mười người đang đứng, kẻ nào kẻ nấy đều giương cung ngắm tiễn, hoặc điều khiển máy bắn đá chuẩn bị tác xạ, hoặc cầm những công cụ giống như cần câu để móc khóa thuyền địch, thanh thế hung hãn phi thường. Trên thuyền đối phương treo một lá cờ bay phất phới, trên cờ viết một chữ "Cao" thật lớn.



Từ Tử Lăng đến bên cạnh Khấu Trọng, chau mày nói: "Là thần thánh phương nào vậy?"



Khấu Trọng nhoẻn miệng nở nụ cười tươi rói, hân hoan nói: "Chỉ nghe tiếng trống trận, có thể biết đấu chí của bọn chúng rất cao, nhưng nhìn bọn chúng hành động tán loạn vô chương như thế thì biết ngay bọn này chỉ là một lũ ô hợp mà thôi. Ta đoán bọn chúng nhất định là lũ hải tặc đi cướp bóc khắp nơi, rất thích hợp để làm thủy thủ cho chúng ta."



Từ Tử Lăng thất thanh thốt; "Cái gì?"



Khấu Trọng nói: "Tất cả để cho ta ứng phó, hiện giờ hãy vào trong tránh tên đã, đợi bọn chúng lên thuyền, chúng ta sẽ hiển lộ một chút thân thủ cho bọn tạp mao này trố mắt."



"Cạch cạch"



Hai chiếc móc câu lớn móc vào mạn thuyền, cùng lúc đó, hai con thuyền dài hẹp bắt đầu áp sát vào thuyền của hai gã. Bọn tặc nhân cùng nhảy xổ lên thuyền. Có ba tên trong bọn lao vào khoang thuyền, còn những tên khác thì lật tung những bao muối tìm kiếm tài vật. Còn một chiếc thuyền khác vẫn lững lờ đậu trước mặt, nhất thời bọn hải tặc hầu như đã khống chế được đại cục. Trong đó có ba người hình như là thủ lãnh của bọn hải tặc, đừng ở đuôi thuyền chỉ huy bọn lâu la hành động.


Ngưu Phụng Nghĩa cười gượng nói: "Hiện nay thiên hạ chia làm bốn năm phần, nơi đâu mới là chỗ cho chúng tôi an cư lạc nghiệp đây? Bây giờ chúng tôi tụ tập thành đảng, không có kẻ nào dám động đến chúng tôi nữa, rất là oai phong. Cho dù chúng tôi muốn thu tay lại, nhưng các huynh đệ khác liệu có chịu đáp ứng hay không?"



Sát Kiệt nghiêm mặt nói: "Chúng tôi chỉ là bị bức ép mới phải vào rừng làm cướp, vì vậy trừ phi gặp chuyện vạn bất tắc dĩ, chúng tôi tuyệt đối không loạn sát vô tội. Lúc cướp của cũng lưu lại một phần, tuyệt đối không hạ thủ với ngư dân lao khổ, nếu Từ gia không tin có thể hỏi những người sống ở vùng phụ cận thì sẽ biết ngay tác phong hành sự của Đông Hải bang chúng tôi."



Một tên đầu mục khác nói: "Lúc đầu chúng tôi nhìn thấy thuyền của hai vị đại gia có kỳ hiệu của Hải Sa bang, còn tưởng rằng là Hải Sa bang đang vận chuyển dê béo cho bọn Trầm Pháp Hưng nên mới đánh cướp."



Cao Chiếm Đạo chợt lên tiếng hỏi Khấu Trọng đang ăn uống nhồm nhoàm: "Khấu gia vừa rồi có chí tranh hùng thiên hạ, không biết trong lòng đã có đại kế gì chưa?"



Từ Tử Lăng trừng mắt nhìn Khấu Trọng, chỉ có gã mới hiểu được thủ đoạn chế ngự con người cao siêu của Khấu Trọng, vừa rồi gã đã dùng hết bản lĩnh để khống chế toàn bộ đám hải tặc trong lòng bàn tay, lúc cứng lúc mềm, dần dần làm cho bọn họ vừa khiếp vừa phục. Điểm lợi hại nhất của gã là đã cố ý khích lệ hùng tâm của đối phương, sau đó lại cố ý tỏ ra không có gì, khiến cho người ta phải can tâm tình nguyện mà cầu đế gã. Khấu Trọng há miệng uống một ngụm rượu lớn, đặt mạnh chén xuống bàn, đưa tay áo quẹt lên miệng, đảo mắt nhìn chúng nhân một lượt, chậm rãi nói: "Nói cho ta biết, hiện giờ ai là kẻ có tư cách và cơ hội đoạt được thiên hạ nhất?"



Cao Chiếm Đạo không do dự nói: "Tự nhiên là... hắc! Cao mỗ chỉ lấy việc luận việc... nếu luận thanh thế, đương nhiên là Lý Mật đứng đầu."



Khấu Trọng mỉm cười nói: "Hắn ta chỉ là oai phong bề ngoài mà thôi. Vấn đề lớn nhất chính là Đông Đô từng cao hào sâu, lại tập trung rất nhiều quân sĩ tinh nhuệ của nhà Tùy, thêm vào lại có Dương Thế Sung văn thao võ lược suất lĩnh, trước đây Lý Mật không đánh được Lạc Dương, bây giờ lại càng không thể, chỉ cần một khắc không cẩn thận, y sẽ lập tức thân bại danh liệt ngay thôi."



Sát Kiệt không hiểu hỏi: "Nghe đồn Mật công tinh thông sử học, thuộc làu Sử Ký và Hán Thư, lại làu thông binh pháp, chuyện này có thể thấy từ chuyện ông ta bách chiến bách thắng, mà lợi hại nhất là ông ta biết thu phục nhân tâm, nếu như ông ta không thể lấy thiên hạ, thử hỏi còn ai đủ tư cách làm chuyện đó nữa?"



Khấu Trọng vỗ ngực nói: "Đừng quên rằng còn có Đậu Kiến Đức ở phía đông bắc kiềm chế Lý Mật, huống hồ tên tiểu tử này đã làm một chuyện cực kỳ không nên làm, cực kỳ xuẩn ngốc."



Ngưu Phụng Nghĩa ngạc nhiên nói: "Là chuyện gì?"



Từ Tử Lăng biết Khấu Trọng muốn nói gì, thầm nhủ với tài trái và mị lực của Khấu Trọng muốn tung lạc ba người này quả thật dễ như trở bàn tay. Khấu Trọng đợi cho mọi người yên lặng rồi mới mỉm cười chậm rãi nói: "Đó chính là y đã giết Đại Long Đầu Trách Nhượng, chuyện này đã làm cho những cựu tướng trước đây đi theo Trác Nhượng đều bất mãn với y, quân Ngoã Cương giờ đây không còn đoàn kết nhất trí như trước nữa đó."



Cao Chiếm Đạo không hiểu hỏi: "Nhưng mà hiện giờ vạn chúng quy tâm, thiên hạ quần hùng đều lần lượt đổ về Huỳnh Dương thành đằu nhập Mật Công, ý đồ cùng góp sức xây dựng đại nghiệp, thực lực đáng lẽ phải tăng không giảm mới đúng chứ?"



Khấu Trọng cười ha hả nói: "Đây chính là vấn đề thứ hai. Đầu tiên là người cũ bị người mới gạt bỏ và loại trừ càng làm cho đám tướng lĩnh trước đây thân thiết với Trác Nhượng sinh lòng hoài nghi, kế đó biến quân Ngoã Cương từ một đạo quân tinh nhuệ trở thành một lũ tạp nham, đấy là ta còn chưa nói đến những gian tế của các phương lợi dụng chuyện này mà xâm nhập phá hoại. Hừ! Người ta nói Lý Mật tài trí siêu phàm, theo ta thấy y cũng chỉ là hạng tầm thường mà thôi. Nếu ta mà là y, chỉ cần giam lỏng Trác Nhượng, để cho lão làm một thủ lãnh bù nhìn là được."



Bọn Cao Chiếm Đạo đưa mắt nhìn nhau, tất thảy đều lộ vẻ kinh hãi. Từ Tử Lăng thì thầm thở dài, biết được ý định tranh đoạt thiên hạ của Khấu Trọng đã như tên lắp vào cung, không thể quay đầu. Bọn Lý Mật giờ đây sẽ có thêm một kình địch đáng sợ, mà thu phục bọn hải tặc Cao Chiếm Đạo này mới chỉ là bước đầu của gã mà thôi.