Đại Đường Song Long Truyện

Chương 680 : Phát hiện bất ngờ

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn là hai người cuối cùng rút vào sơn trại, toàn bộ số cầu bắc qua hào đều chìm trong biển lửa, Lý Thế Dân cũng đánh trống thu quân. Gần lớp hào sâu tại chiến trường, làn khói độc màu tím còn sót lại đã nhanh chóng theo gió tản đi. Người chết và bị thương được đưa vào trong trận địa của bên mình.



Cả hai phe đều chịu tổn thất, quân Đường tử thương gần một ngàn, nhiều hơn mười lần Thiếu Soái quân. Xem như Khấu Trọng đã thắng lớn một trận, giành được lợi thế đầu tiên.



Tại thời điểm hai đội kỵ binh quân Đường đánh sâu vào hai cánh để yểm hộ ba toán bộ binh đang kháng cự một cách rối loạn, thế trận bên phía Khấu Trọng do Mâu Thuẫn thủ và Tiễn thủ của Úc Nguyên Chân và Bạt Dã Cương hợp lại đã sớm ổn định, vì thế đối phương không thể tiến về phía hào sâu. Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn cùng Ma Thường dẫn ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ xuất kích như thiểm điện, phân tán và chặt đứt địch nhân, tung hoành chém giết tại những điểm yếu của quân Đường. Thấy tình thế không hay, Lý Thế Dân tự thân dẫn Huyền Giáp tinh binh cùng hai toán kỵ binh cơ động tổng cộng chín ngàn người với khí thế bài sơn đảo hải lao vào xa trận đã bị phá hơn nửa, đồng thời hạ lệnh cho đội kỵ binh đang bị đánh tan tác trên chiến trường rút lui.



Khấu Trọng hiểu rõ thực lực của Huyền Giáp tinh binh. Nếu chính diện giao phong tất sẽ rơi vào cục diện khổ chiến, đợi đến khi hơn vạn bộ binh của bọn La Sĩ Tín trấn chỉnh trận cước, quay đầu gia nhập chiến trường, quân của gã ắt sẽ thất bại không nghi ngờ gì nữa. May mà gã đã sớm có kế hoạch, lập tức toàn quân di chuyển, đem Độc Yên Địa Pháo ném khắp mặt đất, sau đó lập trận chờ đợi ở phía sau.



Lý Thế Dân nào ngờ Khấu Trọng có chiêu này, ba toán kỵ binh như gió lốc tiến vào trận Địa Pháo. Lập tức tiếng nổ vang rền, khói độc tỏa ra tứ phía. Đội kỵ binh tiên phong của quân Đường chìm trong vùng khói độc màu tím, trước tiên là chiến mã không chịu được, nổi điên nhảy lung tung, sau đó kỵ sĩ lần lượt rớt khỏi yên, cả người lẫn ngựa cùng chịu sự hành hạ của khói độc.



Hết đợt này đến đợt khác, Thiếu Soái quân bắn sang hàng ngàn mũi tên cứng, nhằm vào địch nhân không còn sức hoàn thủ mà mặc tình tàn sát. Tình huống thật thê thảm không nỡ nhìn.



Lý Thế Dân bất đắc dĩ phải đánh chiêng thu quân, vốn là tiến tới với khí thế như gió lốc, kết cục lại phải lui binh một cách thảm hại. Thiếu Soái quân dừng lại ở thế thắng, rút về sơn trại một cách có trật tự.



Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cưỡi ngựa tiến qua cổng trại. Binh lính khải hoàn trở về từ chiến trường cùng quân giữ trại hò reo vang dội, cùng nhau hô lớn “Thiếu Soái vạn tuế!”, người người nhiệt huyết sôi sục, sĩ khí dâng lên tới cực điểm.



Tiểu Hạc Nhi chẳng biết từ nơi nào lao ra chào đón. Mặt hoa đỏ bừng vì phấn khích, cô bé reo lớn:



- Đại ca thật uy phong, mấy kẻ xấu ngoài kia đều không phải là đối thủ của huynh.



Hai gã nhìn nhau cười rồi cùng nhảy xuống ngựa.



Khấu Trọng nhìn Tiểu Hạc Nhi cười đáp:



- Bọn chúng không phải người xấu, tuy nhiên là tử địch của ta.



Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Bạch Văn Nguyên kéo tới chúc mừng.



Úc Nguyên Chân cùng Bạt Dã Cương lập được đại công, thần tình vô cùng hưng phấn. Thắng lợi này đạt được không phải dễ dàng, tuy căn bản chưa gây ra tổn thất lớn cho quân Đường nhưng đã đả kích nặng nề sĩ khí đối phương, càng quan trọng ở chỗ làm chậm lại thời gian phát động công kích của chúng.



Khấu Trọng vặn người rồi nói:



- Bọn ta trước tiên phải ngủ một giấc cho đã. Giờ giao cho Bạch tướng quân toàn quyền phụ trách việc phòng thủ, Huyền Thứ thì đưa Tiểu Hạc Nhi đi chơi đi.



Khuôn mặt anh tuấn của Vương Huyền Thứ lập tức ửng hồng, hắn nhất thời ấp úng không nói thành lời.



Tiểu Hạc Nhi hào hứng hỏi:



- Có chỗ nào vui đây?



Vương Huyền Thứ nói khẽ như tiếng muỗi kêu:



- Thiếu Soái có lệnh, ta sẽ đưa muội đi xem thác nước nhỏ trong khe núi.



Lúc này mọi người mới nhìn ra được tình huống vi diệu giữa Vương Huyền Thứ và Tiểu Hạc Nhi, ai cũng phá lên cười.



Khấu Trọng cười thoải mái rồi nói:



- Huyền Thứ yên tâm đưa tiểu muội của ta đi xem các nơi. Hẻm núi dài tới hai dặm như thế này thật là thiên hạ khó tìm, hẳn là cảnh lạ khắp nơi. Không ngờ tại chiến trường này chẳng những có mái che đầu mà còn có cảnh để thưởng lãm, trời cao đối đãi bọn ta thật không tệ.



Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn Tiểu Hạc Nhi từ trên xuống dưới, đoạn mỉm cười nói:



- Mái tóc của Tiểu Hạc Nhi dài và đen mượt, sao không tới suối nước trong gội qua cho thoải mái? Đó hẳn là một cảm giác rất dễ chịu, còn Huyền Thứ lại có thể thưởng thức vóc dáng nữ nhân tóc dài chấm vai của muội.



Tiểu Hạc Nhi cuối cùng cũng hiểu ra mọi người đang trêu mình cùng Vương Huyền Thứ, liền giận dỗi trừng mắt nhìn Bạt Phong Hàn, lại không kìm lòng được kéo ống tay chiến bào của Vương Huyền Thứ rồi nói nhỏ:



- Chúng ta đi chơi đi, không cần để ý tới bọn họ.



Trần Lão Mưu cười cười một cách tinh quái:



- Trong lầu chính có khăn tắm, Huyền Thứ chớ quên cầm theo.



Vương Huyền Thứ cùng Tiểu Hạc Nhi chạy vụt đi như lo giữ mạng.



Nhìn theo bóng hai người, Khấu Trọng lắc đầu than:




Bạt Phong Hàn toàn thân chấn động. Sau khi nhẩm lại hai câu, hắn nhìn vào ánh mắt của Khấu Trọng rồi hỏi:



- Rốt cuộc có ý tứ gì đặc biệt?



Khẽ mỉm cười, Khấu Trọng đáp:



- Chính là ngoài đao ra thì không còn gì khác, ngay cả bản thân cũng không tồn tại, chỉ có đao, đao chính là tất cả. Lúc đó Tống Khuyết còn nói ta hiểu được thì là hiểu được, không hiểu được thì là không hiểu. Hắc! Buồn cười cho ta khi ấy còn tưởng rằng đã hiểu, tới hôm nay mới biết bản thân lúc đó có mà hiểu được cái con bà nó là con gấu, căn bản là chả hiểu cái quái gì.



Bạt Phong Hàn lộ ra thần sắc trầm tư, lắc đầu nói:



- Ngươi có phóng đại không? Điều đó không có khả năng. Chỉ cần ngươi suy tư là tự khắc sẽ cảm nhận được cái tôi vẫn tồn tại.



Khấu Trọng nghiêm mặt đáp:



- Thật sự không có nửa điểm phóng đại, đao chính là ta, ta chính là đao, đao thay ta cảm ứng và suy tư, tùy cơ mà hành động, tự nhiên mà biến hóa, sự vi diệu trong đó khó diễn đạt hết thành lời.



Bạt Phong Hàn gật đầu nói:



- Cảnh giới này của ngươi, đối với ta có gợi ý rất lớn. Đao tức là ý, ý tức là đao!



Một cơn gió mạnh thổi tới, khói đen cuồn cuộn, đối diện không thấy mặt người. Đợi khói tản đi, Bạt Phong Hàn lại hiện ra trước mắt, Khấu Trọng vui vẻ nói:



- Thừa dịp có chút thời gian, huynh liệu có thể tiếp tục kể nốt phần hai câu chuyện xưa không.



Bạt Phong Hàn ngây người hỏi:



- Phần hai của câu chuyện xưa nào?



Khấu Trọng như không có chuyện gì đáp:



- Đương nhiên là chuyện xưa đau khổ triền miên làm động lòng người giữa Ba Đại Nhi và lão ca ngươi.



Bạt Phong Hàn điên tiết nói:



- Ngươi đi chết đi! Lão tử đã sớm phá lệ tâm sự với ngươi chuyện thương tâm ngày trước, phải chăng ngươi vẫn chưa thỏa mãn? Xin lỗi nhé! Về mặt này huynh đệ không thể phá lệ nữa.



Khấu Trọng ra vẻ càu nhàu:



- Là ta quan tâm đến huynh thôi! Có lòng tốt mà lại bị chửi.



Bạt Phong Hàn phì cười:



- Trong lòng mỗi người đều có những bí mật không muốn nói ra, dù ta có kể lại tường tận thế nào thì cũng sẽ có một phần của sự thật không được nhắc tới. Ngươi thử nói cho ta nghe chuyện giữa ngươi và Tống Ngọc Trí hay Thượng Tú Phương xem, trong đó nhất định có khía cạnh ngươi không muốn thổ lộ.



Khấu Trọng không nói nên lời. Chuyện liên quan tới hai nàng, quả thật có nhiều điều gã không muốn nghĩ tới, đương nhiên không muốn nói tới.



Bạt Phong Hàn cười khổ hỏi:



- Minh bạch chưa?



Khấu Trọng gượng cười, giọng nói yếu xìu:



- Hiểu rồi.



“Tùng! Tùng! Tùng!”



Tiếng trống trận vang lên. Tiếng người và tiếng xe từ phía sau lớp khói dày đặc truyền lại. Quân Đường thừa dịp sơn trại vẫn bị khói đen vây khốn, tiến hành công việc lấp hào.



Khấu Trọng lấy Diệt Nhật cung ra rồi trầm giọng:



- Xem công phu ta tức là ý, ý tức là tên của ta. Phiền lão Bạt buộc Hỏa Du đạn và châm lửa giúp ta nhé?



(