Đại Đường Song Long Truyện

Chương 682 : Trời diệt ta rồi

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Ba lớp hào sâu lần lượt bị lấp đầy trong nửa canh giờ. Quân Đường lấp hào xong lùi nhanh về doanh trại. Thực tế là bọn chúng cũng đã kiệt sức vì phải chịu mưa quất gió giật, nếm hết nỗi khổ của cảm giác ướt át và giá lạnh.



Mưa hơi giảm, gió phương Bắc từ từ thổi tới, đất trời vẫn là một mảng mưa gió mịt mù, tiếng gió tiếng mưa vẫn rào rào át cả tiếng kêu gào của binh sĩ cùng tiếng bánh xe. Toán bộ binh thứ hai bắt đầu đội mưa tiến tới. Lính dùng đao, thuẫn, cung thủ và cánh công binh hợp thành năm đội, trên khắp sườn đồi tiến tới sát lớp hào sâu đã sớm bị lấp đầy, mục tiêu là bức tường vây bên ngoài sơn trại.



Mỗi cánh quân công trại do mười cỗ chiến xa hạng nặng có thể chắn tên cũng như phá tường dẫn đầu, cùng với lôi mộc xa chở thang trèo tường, giống như năm con rồng hung dữ lừ lừ tiến lại gần.



“Tùng! Tùng! Tùng!”



Hơn trăm chiếc trống trận đồng thời được gõ vang để chỉ huy năm cánh quân với binh lực tổng cộng lên tới hai vạn năm ngàn người. Đất trời như càng thêm u ám trong bầu không khí sát phạt đến nghẹt thở.



Từ lầu chủ và doanh trại trong hẻm núi, Thiếu Soái quân với sự thống lĩnh của Ma Thường, Úc Nguyên Chân, Bạt Dã Cương, Bạch Văn Nguyên và Vương Huyền Thứ tiến ra không chút do dự. Khấu Trọng đối với thuộc hạ rất quan tâm, trong mỗi cuộc chiến gã đều là người đi đầu, thế nên tướng sĩ đều cảm động sâu sắc mà cam tâm hi sinh vì gã.



Nhìn tám ngàn huynh đệ quên cả nguy hiểm lần lượt nhảy lên đầu tường thành, trèo lên chòi phóng tên, dọn đá chuyển gỗ, chuẩn bị máy ném đá, sẵn sàng nghênh đón cuộc tấn công trực diện của địch nhân với binh lực gấp ba lần bên mình, Khấu Trọng cười ha hả:



- Quân khỏe mạnh chống quân khỏe mạnh, bọn ta có sơn trại hiểm trở để dựa vào mà phòng thủ, mục tiêu lại càng rõ ràng phân minh, giống như lực chiến đấu được tăng lên gấp ba lần, cho nên mỗi cá nhân có thể địch lại ba người, thực lực hai bên coi như cân bằng.



Vỗ lên Thâu Thiên kiếm, Bạt Phong Hàn cười nói:



- Thêm vào Thích Nhật, Xạ Nguyệt, Thâu Thiên và Tỉnh Trung Nguyệt, rõ ràng ưu thế vượt quá địch nhân, bọn ta còn sợ cái gì nữa?



Đúng lúc này bọn đám tướng lĩnh cũng vừa kịp đi tới bên cạnh Khấu Trọng. Bạch Văn Nguyên nói:



- Trần Công phụ trách trấn thủ cửa khẩu eo núi phía Nam, thuộc hạ đã cấp cho lão bốn trăm người, Thiếu Soái yên tâm.



Khấu Trọng vui vẻ gật đầu rồi bất ngờ hỏi Vương Huyền Thứ đang đứng phía sau Bạch Văn Nguyên:



- Ngươi đem Tiểu Hạc Nhi an trí nơi nào rồi?



Không kịp đỏ mặt, Vương Huyền Thứ nhìn ra bên ngoài sơn trại nơi địch nhân đang tiến lại còn cách lớp hào sâu không quá ngàn bước. Thấy đội hình của chúng mang theo uy thế kinh thiên động địa, hắn hít sâu một hơi khí lạnh rồi đáp:



- Tiểu Hạc muội ở trong lâu chủ, có Vô Danh làm bạn với nàng. Ài! Hạc Nhi vốn đòi đệ cho tới giúp sức, nhưng Huyền Thứ sao dám để nàng phải mạo hiểm dưới làn tên mũi kiếm.



Ánh mắt Bạt Phong Hàn nhìn xuyên qua làn mưa mù mịt hướng về phía tiền phương xa xa, mình hổ đột nhiên rúng động, hắn trầm giọng nói:



- Huynh đệ! Bọn ta tính sai một điểm, binh lực đối phương không phải là gấp ba mà là gấp sáu lần.



Khấu Trọng toàn thân chấn động, ánh mắt rời ra phía sườn đồi bên ngoài trại, miệng gã chửi lạc giọng:



- Con bà nó là con gấu, còn có xe Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo.



Ma Thường bước tới sau lưng hai gã, tiếp lời:
- Nhưng ứng phó với Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo của đối phương như thế nào?



Khấu Trọng thầm thở dài trong lòng, trầm giọng đáp:



- Phương pháp duy nhất là chủ động xuất kích. Ta và lão Bạt dùng tên cứng từ xa tập kích, sau đó dùng ba ngàn kỵ binh đánh sâu vào trận địch. Chỉ cần có thể phá hủy Bát Nỗ tiễn và Phi Thạch đại pháo, sức công phá của địch nhân sẽ giảm đi rất nhiều.



Mọi người không nói nên lời.



Để ứng phó với cuộc tấn công như thủy triều lên vừa rồi của địch, sự thực là mọi người trong trại đã sớm kiệt sức. Hà huống địch nhân có năm ngàn kỵ binh áp trận, chúng đâu có sợ sự đột kích của kỵ binh bên mình? Nghĩ vậy nhưng không ai có thể tìm ra biện pháp nào tốt hơn, tất cả chỉ đành ngậm miệng.



Khấu Trọng hiểu được bên mình thế cùng lực kiệt, nhưng với tính cách của gã, cho dù biết rõ sẽ chết cũng vẫn phải ra sức tranh đấu cho tới hơi thở cuối cùng.



Đại quân chủ lực của Lý Thế Dân tiến tới cách bộ binh nơi tiền tuyến chừng năm trăm bước thì dừng lại.



Đối phương đốt lên hàng ngàn bó đuốc khiến cho vùng nguyên dã bên ngoài sơn trại sáng rực một màu đỏ như máu. Binh lực áp đảo, thế như cầu vồng, thật có thể khiến quân trấn thủ bên trong trại tim lạnh chân run, tự nhủ ngày tận thế đang tới.



Khấu Trọng gượng cười rồi nói:



- Đây có lẽ gọi là trời không chiều lòng người. Nếu vừa rồi không phải mưa lớn mà là tuyết rơi, trước mắt sẽ không phải là cục diện như thế này.



Đúng lúc này Úc Nguyên Chân và Vương Huyền Thứ bất ngờ cùng nhau quỳ xuống trên đầu tường trại. Hai mắt rưng rưng lệ, Úc Nguyên Chân bi thiết nói:



- Thỉnh Thiếu Soái cùng Bạt gia lập tức đột vây đào tẩu, Lý Thế Dân do bọn thuộc hạ ứng phó. Thiếu Soái và Bạt gia sau này hãy vì bọn ta mà trả mối huyết thù này.



Khấu Trọng ngạc nhiên quay người lại, chỉ thấy những người khác cũng đã sớm quỳ hết cả xuống. Gã ngẩn người nhìn về phía Bạt Phong Hàn.



Họ Bạt mỉm cười nói:



- Không phải nhìn, ta và ngươi tuyệt không bao giờ bỏ rơi huynh đệ của mình mà sống trộm.



Khấu Trọng nhìn trời cười lớn:



- Tốt! Các ngươi đứng dậy đi, ta không biết nói thế nào để biểu lộ hết sự kích động trong lòng. Nếu phải chết tất cả sẽ cùng chết, nhưng ta sẽ không chết, ta vẫn nắm chắc mình sẽ thắng trận này.



“Tùng! Tùng! Tùng!”



Quân tiên phong của địch theo tiếng trống trận bắt đầu theo triền dốc tiến về phía sơn trại đã bị phá hỏng nặng nề.



(