Đại Đường Song Long Truyện

Chương 684 : Bày mưu tính kế

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Từ Tử Lăng gõ cửa bước vào phòng, Âm Hiển Hạc đang trơ ra như gỗ nhìn qua cửa sổ, ánh mắt hướng về phía bờ sông tối đen như mực.



Từ Tử Lăng bước đến bên cạnh y, trong lòng vốn có bao điều muốn nói mà lại khó thốt nên lời. Trong đầu gã hiện ra hình ảnh Âm Hiển Hạc lần đầu gặp gỡ, người kiếm khách cao ngạo đứng đơn độc ở bên suối nước nóng đằng sau Ẩm Mã Dịch, thân hình chìm vào trong làn hơi nước. Khi đó gã không biết y là đang có chuyện đau lòng và còn có dự định khác, gã còn cho rằng y trời sinh cô độc, không thích đông người.



Âm Hiển Hạc chậm rãi nói:



- Bất kể hi vọng xa vời thế nào, ta cũng phải đi khắp chân trời góc biển để tìm Tiểu Kỷ. Từ huynh không cần phải lo cho ta.



Từ Tử Lăng không hiểu:



- Về mặt này Lôi đại ca có biện pháp của huynh ấy. Năm ấy khi có binh biến ở Giang Đô, những nữ hài tử nhân cơ hội đó bỏ chạy có hàng trăm. Chỉ cần tìm được một bộ phận trong đó, lần theo đầu mối tiếp tục truy tầm, đâu phải không có cơ hội tìm ra lệnh muội.”



Âm Hiển Hạc cười khổ:



- Khi đó binh mã hoảng loạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nó chỉ là một đứa bé yếu đuối, ôi!



Từ Tử Lăng nghiêm mặt nói:



- Ở trên cao đã có xếp đặt, ông trời đã khiến chúng ta có được tin tức chính xác về lệnh muội từ Hàn phu nhân, càng không thể nào tàn nhẫn như vậy được!



Âm Hiển Hạc lặng im không nói năng gì.



Từ Tử Lăng hai mắt sáng bừng, trầm giọng nói:



- Không chừng ta quen biết một người trong đoàn thiếu nữ cùng chạy khỏi Giang Đô với lệnh muội năm đó.



Âm Hiển Hạc tinh thần chấn động, quay về phía hắn, đôi mắt rực cháy ngọn lửa hi vọng:



- Ai vậy?



Từ Tử Lăng đối diện với ánh mắt của y, thầm hạ quyết định tận lực hoàn thành tâm nguyện của Âm Hiển Hạc. Gã nói:



- Là Kỷ Thiến, tài nữ bán nghệ không bán thân nổi danh nhất Trường An. Danh tiếng của nàng trên toàn quốc chỉ kém Thượng Tú Phương.



Sau một hồi giải thích, gã tiếp:



- Kỷ Thiến trăm phương ngàn kế muốn học đổ thuật của ta chính là để báo thù Hương gia. Chỉ đáng tiếc là nàng không tin tưởng ta, nên không chịu thổ lộ chuyện về lệnh muội. Khi đó ta có cảm giác nàng quen lệnh muội.



Âm Hiển Hạc trầm giọng nói:



- Ta muốn lập tức lên bờ, tới Trường An tìm Kỷ Thiến hỏi cho rõ.



Từ Tử Lăng nhíu mày nói:



- Hiện tại chiến tranh giữa Trường An Lý gia và Khấu Trọng đang vào lúc dầu sôi lửa bỏng, canh phòng nghiêm ngặt. Không có sự xếp đặt chu đáo, sợ rằng Âm huynh không thể bước một bước vào Trường An. Hay là để bọn ta bàn bạc với Lôi đại ca trước đã, nhờ huynh ấy nghĩ biện pháp trọn vẹn.



Âm Hiển Hạc kiên quyết lắc đầu nói:



- Ta tới Trường An rồi sẽ nghĩ biện pháp sau. Từ huynh đã giúp ta nhiều chuyện lớn, ta sẽ mãi ghi nhớ.



Từ Tử Lăng cười khổ:



- Kỷ Thiến do ám ảnh của chuyện xưa, nàng có lòng nghi ngờ rất sâu đậm với người khác. Âm huynh cứ thế mà tìm đến cửa, sợ rằng nàng không tin đâu.



Hai mắt Âm Hiển Hạc lộ ra sắc thái kiên định bất di bất dịch, y chậm rãi nói từng chữ một:



- Chỉ cần có một chút cơ hội, ta tuyệt đối không bỏ qua.
- Tiểu tử ngu độn, đến giờ mới hiểu.



Tống Khuyết nhìn qua chúng nhân một lượt, bình tĩnh nói:



- Lý Thế Dân không thể không lui, mà còn phải lui về Lạc Dương, dựa vào thành mà cố thủ. Nhưng sau lần rút lui này, trong ba tháng đừng mong tính chuyện tiếp tục phái binh Nam hạ được. Bởi vì gió tuyết chắn đường, chỉ có thể ngồi nhìn chúng ta quét sạch các cứ điểm chiến lược còn chưa ổn định của hắn phía Nam Lạc Dương. Chúng ta lợi dụng chính thời gian quý báu ba tháng này, trước lấy Tương Dương, Hán Trung, khống chế đại cuộc. Tới mùa xuân sang năm hoa nở cũng là lúc chúng ta Bắc thượng.



Bạt Phong Hàn trầm giọng nói:



- Muốn tấn công Lạc Dương, Tương Dương là đất buộc phải lấy, còn Hán Trung, sao phiệt chủ lại coi trọng đến thế?



Đôi mắt Tống Khuyết sáng rực chứa đựng vẻ thâm bất khả trắc đầy trí tuệ. Ông nói:



- Hán Trung địa hình hiểm yếu, trước khống chế sáu con đường hiểm trở, sau có lúa gạo Tây Xuyên, trái thông với nguồn tài lực của Kinh Tương, phải có ngựa vùng Tần Lũng. Ai muốn giữ cánh cửa phía Bắc của Ba Thục, tất phải bảo vệ Hán Trung trước tiên. Giải Huy ở Ba Thục nếu dám không nghe theo lời ta, ta sẽ cắt đứt con đường liên hệ duy nhất của hắn với Lý Đường, khiến hắn không dám vọng động chút nào. Ba Thục đã yên, đại giang sẽ nằm trong tay chúng ta, chừng nào đến lượt Tiêu Tiễn và Đỗ Phục Uy đang xưng vương xưng bá.



Khấu Trọng vui vẻ nói:



- Đỗ Phục Uy lão nhân gia đồng ý toàn lực hỗ trợ tiểu tử



Tống Khuyết mỉm cười nói:



- Đã như vậy, sẽ đỡ tốn sức cho chúng ta. Khấu Trọng ngươi phải biết thiên hạ có một nửa sẽ nằm trong tay ngươi. Đỗ Phục Uy đã đứng về phía chúng ta, kẻ nào không hàng ta cứ dùng uy thế như gió bão cuốn lá khô, thống nhất toàn phương Nam dưới vó ngựa của chúng ta. Phương thức chiến đấu tối thượng chính là không đánh mà làm người khác khuất phục. Chúng ta nhân thời gian Lý Đường không cách gì xuống phương Nam, thống nhất hai bờ đại giang, vậy chuyện tranh giành thiên hạ được quyết định bởi thắng bại giữa ngươi và Lý Thế Dân thôi.



Khấu Trọng lúc này thực lòng bội phục chiến lược của Tống Khuyết, khiêm tốn học hỏi:



- Lý Thế Dân lui binh rồi, chúng ta phải làm gì?



Tống Khuyết mỉm cười nói:



- Đại quân Bắc thượng lần này của ta, tổng binh lực gồm có bảy vạn, đi cùng ta ba vạn, còn lại ở Bành Lương chờ lệnh, mọi việc hậu cần tiếp tế do Lỗ thúc của ngươi phụ trách. Thủy sư thuyền đội hùng mạnh của ta phối hợp với phi luân chiến hạm của các ngươi, không chịu ảnh hưởng của gió tuyết, tấn công các trọng điểm hai bên thủy lộ, cứ thế mà tiến vào Ba Thục, đoạt lấy Hán Trung. Thiếu Soái quân là của ngươi, ngươi nói phải làm thế nào?



Khấu Trọng nghe thấy tâm thần lĩnh hội, trả lời dõng dạc:



- Tiểu tử đã rõ! Lý Thế Dân lùi chúng ta cũng lùi, chỉ có điều chúng ta lấy lùi làm tiến, trước về Bành Lương thao luyện và tập hợp thủy sư, đợt khi tuyết rơi, trước lấy Giang Đô, sau ngược sông lên trên phá Phụ Công Hựu, áp chế Tiêu Tiễn. Sau đó chia binh hai đường, một đánh Hán Trung, một đoạt Tương Dương, khi ấy đánh Lạc Dương hay Trường An tùy theo sự lựa chọn của chúng ta.



Tống Khuyết cười lớn:



- Trò ngoan dễ dạy.



Bạt Phong Hàn thán phục nói:



- Chiến tranh như bàn cờ, phiệt chủ đã đi một nước làm ưu thế áp đảo của Lý Đường bị chuyển biến, lại không dùng một binh một tốt nào. Nếu tại hạ là Lý Uyên, từ thời khắc này mỗi đêm không thể nào ngủ ngon được.



Đôi mắt Tống Khuyết hàn quang lóe sáng, trầm giọng nói:



- Lý Uyên đáng cái gì? Tuy vậy Lý Thế Dân đúng là một nhân vật tài năng, khiến ta chút nữa tính sai, may mà Khấu Trọng không khiến lão phu thất vọng. Phong Hàn có biết tình thế khiến Lý Thế Dân không thể không truy sát Khấu Trọng chính là do lão phu một tay tạo ra không?



Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn nhau, chỉ cảm thấy Tống Khuyết như một vị ma pháp sư của chiến tranh, lật tay làm mây, úp tay làm mưa.



Tống Khuyết hồi phục lại thần thái bình tĩnh tuyệt đối, khẽ nói:



- Hai chục năm chuẩn bị của lão phu không thể nào vô ích được. Hình thế của thiên hạ hoàn toàn nằm trong tay ta, chuyện quan trọng không gì giấu ta được. Chuyện Lý Thế Dân xử tử Đậu Kiến Đức quả thực là sai lầm lớn nhất, khiến tình thế Hà Bắc biến động lớn. Đại tướng Lưu Hắc Thát của Kiến Đức tiếp tục lãnh đạo binh sĩ chống cự Đường quân, khi chúng ta Bắc thượng, Lý Thế Dân sẽ bị ép vào tình thế Nam Bắc giáp kích. Lý Uyên à! Những ngày trái ôm phải ấp của ngươi còn lại ít lắm.



Lúc này sắc trời dần sáng tỏ, Đường quân phương xa chỉ còn khoảng một vạn kỵ binh chờ lại, còn toàn bộ đã triệt thoái về hướng Ẩn Đàm sơn.



(